Đi vào cửa lớn, hai người Trác Uyên đã trực tiếp chạm mặt Long Quỳ.
Nhưng khác với lần trước, lần này Long Quỳ thấy bọn họ, lại tức giận hừ một tiếng rồi quay đầu đi.“Ách… Chúng ta đắc tội nàng chỗ nào sao?” Bàng thống lĩnh ngẩn ra, khó hiểu mà nhìn về phía Trác Uyên.Trác Uyên lãnh đạm cười, trong lòng đương nhiên hiểu rõ ràng.“Long Quỳ tiểu thư, Tiềm Long Các đãi khách như vậy sao?”“Hừ, các ngươi mà cũng tính là khách à?” Long Quỳ nhếch mày trợn mắt tức giận: “Tính kế chúng ta, còn xứng làm khách nhân của chúng ta sao?”Sờ sờ cằm, Trác Uyên cười nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói: “Thật là tiểu nữ hài, vẫn là quá non!”Giọng của Trác Uyên thực nhẹ, nhưng lại rất rõ ràng, đặc biệt là ý khinh thường này hoàn toàn bị Long Quỳ cảm nhận được.
Ở trong gia tộc nàng ta vẫn luôn là viên ngọc được mọi người vậy quanh, còn chưa từng bị người ta coi khinh như vậy, đặc biệt là mấy người bạn cùng lứa tuổi.“Trác Uyên, ngươi nói ai non?”“Chính là ngươi, Long Quỳ tiểu thư!” Trác Uyên hơi hơi mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Dù là sinh ý trong viện, hay là quan hệ giữa bảy thế gia, đều là dựa vào ích lợi mà tính kế.
Nếu như bị tính kế mà thẹn quá thành giận, còn làm sao sinh tồn trên thế giới này chứ? So sánh raa thì có vẻ người bạn tên Long Kiệt hôm đó còn thành thục hơn ngươi nhiều.
Sau khi hắn ta biết bị ta tính kế, không nói thêm gì đã đi rồi.
Theo ta thấy, chịu nhận thua cũng là một loại thực lực.
Ít nhất lần sau ta lại muốn tính kế hắn ta thì sẽ không còn dễ dàng như vậy.”Không khỏi sửng sốt, trước nay Long Quỳ còn chưa từng nghe qua giọng điệu này của Trác Uyên.Nàng ta được gia chủ điều tới đi theo Long Cửu học tập, ở chủ gia, các trưởng lão đều nói nàng ta có thiên phú dị bẩm, nhưng lại thiếu trọng trách.
Đi vào nơi này, Long Cửu cũng nói như vậy, mà Long Kiệt không có thiên phú như nàng ta lại được Long Cửu tín nhiệm.Nàng ta vẫn luôn không rõ đây là có chuyện gì, nhưng xem ra hiện tại nàng ta đã hiểu ra điều gì đó…“Yêu hận tình thù không giúp được ngươi, ích lợi mới là quan trọng nhất.” Trác Uyên nhìn đôi mắt có chút mê mang của Long Quỳ, cười nói: “Chúng ta buông tư oán, bàn lại sinh ý như thế nào? Thuận tiện chứng minh thiên phú của ngươi một chút.”Long Quỳ nghĩ nghĩ rồi hơi gật đầu.Nhưng đúng lúc này, cùng với một tiếng ho nhẹ thì có một giọng nói già nua vang lên: “Trác Uyên tiên sinh, vẫn nên để lão phu nói với ngươi đi.”Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Long Cửu được Long Kiệt đỡ chậm rãi đi đến trước mặt mọi người.
Mà khi Long Kiệt nhìn thấy Trác Uyên, trong mắt không khỏi hiện lên một tia ngạc nhiên.Ngày hôm qua, rõ ràng hắn ta nhìn thấy Trác Uyên đã tự bạo tâm mạch, nhưng hiện tại lại không có việc gì như một người bình thường, thậm chí đến một chút thương thế cũng không có, hô hấp đều đều, khí thế sung