“Hiện tại làm sao vậy?” Râu Long Cửu run run, truy hỏi nói.Trác Uyên hơi lắc đầu rồi quay lại nhìn về phía Long Quỳ đang khó hiểu, lạnh lùng nói: “Long Quỳ tiểu thư, chắc ngươi vẫn nhớ rõ lời mà ngươi nói đi.”Trác Uyên nói xong thì vươn ra một nắm đấm: “Mười năm, mười năm sau, ta sẽ làm cho Lạc gia sừng sững đứng trên bảy thế gia!”Vừa dứt lời, Trác Uyên uống một hơi cạn sạch ly trà, bốp một tiếng quăng ở trên bàn rồi xoay người rời đi.Nhìn theo bóng dáng của hắn, trong lòng Long Quỳ lại có loại chấn động khó hiểu.Mười năm, làm cho một gia tộc nhỏ vượt qua Ngự Hạ Thất Thế Gia, đây căn bản chính là chuyện không có khả năng.
Dù cho hắn là trận sư ngũ cấp, cũng tuyệt đối không thể, bảy thế gia sẽ không dễ dàng bị vượt qua như vậy.Nhưng khi Trác Uyên tự tin nói những lời này như vậy lại làm cho nàng ta không thể nói bất kỳ câu phản bác nào.“Tiểu Quỳ, đến tột cùng ngươi vừa mới nói với hắn cái gì?” Vẻ mặt Long Cửu khó hiểu, nhìn về phía hai người.
Bởi vì từ sắc mặt của Trác Uyên, tuyệt không phải hắn vô cớ gây rối, nhất định vừa mới rồi đã xảy ra chuyện gì, mới có thể làm cho hắn phẫn nộ như thế.Long Quỳ không nói gì, chỉ là nhìn bóng dáng Trác Uyên biến mất.
Long Kiệt chần chờ một trận, rồi nói lại chuyện vừa rồi một lần.Sau khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện, Long Cửu bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: “Lão phu đã sớm nói qua với các ngươi, đánh người không vả mặt, mắng chửi người không nói rõ chỗ yếu.
Các ngươi nhục nhã Lạc gia như thế, khó trách người ta chứng minh cho các ngươi xem.”“Nhưng mà… Chuyện hắn vừa mới nói, tuyệt đối không thể thành công.” Long Kiệt chần chờ một chút rồi lẩm bẩm nói.Khẽ vuốt chòm râu, một con mắt duy nhất của Long Cửu chuyển động: “Lạc gia có trận sư ngũ cấp tọa trấn, dù cho sau này không đuổi kịp danh vọng của bảy thế gia, cũng nhất định là gia tộc xuất sắc trong thế tục thế gia, vẫn là nên kết giao thì hơn.”“Ai, các ngươi đó, thiếu chút nữa là chúng ta có thể mời một vị trận sư ngũ cấp để cung phụng rồi.” Long Cửu thở dài, nhìn chằm chằm Long Quỳ rồi lắc đầu…Về phía khác, sau khi Trác Uyên rời khỏi chỗ Long Cửu, lập tức đi đến chỗ của Lạc Minh Ngọc.
Dọc theo đường đi có muôn vàn suy nghĩ!Đây là cơ hội tốt cỡ nào, có thể đưa Lạc gia nhờ Tiềm Long Các che chở, như vậy Lạc gia an ổn, tâm ma của hắn cũng sẽ được giải.
Nhưng hắn lại từ bỏ, đơn giản là vì một câu của Long Quỳ.Mơ mộng hão huyền? Hừ, nếu như ngay cả mộng cũng không làm, vậy chỉ có thể chịu thiên mệnh.Ma đạo, nghịch thiên mà đi, vận mệnh trong tay đều là tự mình đào ra.
Cho nên điều mà Trác Uyên không thể nghe lọt tai nhất chính là mấy câu, mơ mộng hão huyền, an với thiên mệnh, si tâm vọng tưởng này mà thôi.Cho nên, hắn nhất định phải chứng minh cho mọi người, dù là một gia tộc nhỏ sắp tàn, cũng có thể có một