Trong vòng mười ngày tiếp theo, trong tiểu viện của Tiềm Long Các không hề nhìn thấy bóng dáng của Trác Uyên.
Không chỉ là bọn Long Quỳ, đến cả ba người Lạc gia cũng rất ít thấy mặt của hắn.Sau ngày nói mấy lời hùng hồn với mọi người thì Trác Uyên càng thêm liều mạng tu luyện, tự khóa mình ở trong phòng, ai cũng không thấy.
Chỉ có vào đêm khuya, mới thả Huyết Anh ra đi hút nguyên lực của kẻ mạnh.Mục tiêu, chính là Thái gia.Cho nên mười mấy ngày gần đây, gia chủ Thái Khung của Thái gia rất buồn bực, mỗi ngày hộ vệ nhà bọn họ đều đang giảm bớt, lại còn không có thi thể.
Điều này làm cho hắn ta hoài nghi có phải đã đắc tội Lạc gia nên Lạc gia mời Tiềm Long Các tới đối phó bọn họ hay không.Bởi vì ở trong mắt của hắn ta, cũng chỉ có Ngự Hạ Thất Thế Gia mới có thực lực khủng bố như vậy, thần không biết quỷ không hay mà giết hết hộ vệ nhà hắn ta.
Vì thế Thái Khung vẫn luôn lo lắng đề phòng, đặc biệt là vừa đến đêm khuya, đã nằm trong chăn run bần bật với con trai của mình.
Sợ người tiếp theo biến mất, chính là chính mình.Nhân sinh trên đời, chết không đáng sợ, đáng sợ chính là giây phút chờ chết.
Hiện tại phụ tử Thái gia chính đang sống trong loại chờ đợi khủng bố này, sống một ngày bằng một năm.Từ khi nào, hắn ta cũng nghĩ đến đi cầu U Minh Cốc ra mặt, giữ mạng cho bọn họ.
Nhưng từ sau khi U Minh Cốc có được võ kỹ tổ truyền của hắn ta xong thì thái độ thay đổi hoàn toàn, không màng chết sống của bọn họ.Đây không khỏi làm Thái Khung trốn trong phòng lớn tiếng la mắng, quả nhiên ma đạo không đáng tin, nhưng lại không thể làm gì.Trác Uyên đều thấy hết tất cả những điều đó, cười lạnh trong lòng.Đến nỗi cả Tôn gia, Trác Uyên cũng từng đưa Huyết Anh đi thăm vài lần, nhưng chỗ bọn họ lại có tên Giản trưởng lão kia đóng quân, rất nhiều lần đều thiếu chút nữa bị lão ta phát hiện.
Đặc biệt là mấy ngày gần nhất, lại có vài cỗ khí thế lớn mạnh xuất hiện, cho nên Trác Uyên cũng không đi nữa.Chỉ để Huyết Anh ở cửa giám thị một lúc đã trở lại.Một ngày này cũng vẫn giống như cũ, Huyết Anh hút nguyên lực của mười người hộ vệ Thái gia, sau đó đi dạo bên ngoài Tôn gia một vòng rồi mới cảm thấy mỹ mãn bay trở về phía tiểu viện của Tiềm Long Các.Nhưng vào lúc nó đang muốn đi vào tiểu viện, một tia hơi thở không thể phát hiện lại hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Trác Uyên đang ngồi tọa ở trong phòng nhăn mày lại, sai sử Huyết Anh đi tìm kiếm hơi thở bí ẩn kia.
Rất nhanh sau đó, ở trong một góc của tiểu viện đối diện, một tên hắc y nhân đã đập vào mắt hắn.Nhìn thấy người nọ đang nhìn ngó xung quanh, đúng là vị trí của tiểu viện.“Hừ, địa bàn của Tiềm Long Các mà không ai giám thị, gia hỏa này là tới điều tra địa hình đi! Xem ra, người của núi Hắc Phong tới rồi.” Khóe miệng của Trác Uyên nhếch lên, lẩm bẩm nói.Hắn còn nhớ rõ nội dung cuộc nói chuyện mà lúc trước nghe lén bọn người Giản trưởng lão nói, lần này ra tay với Lạc gia bọn họ, không phải Thái gia hay Tôn gia, mà là sơn tặc núi Hắc Phong nhìn như không có quan hệ với tất cả mọi người.Nếu như vậy, dù cho Lạc gia bọn họ bị người núi Hắc Phong diệt, cũng sẽ không liên quan đến U Minh Cốc.
Chỉ là, một đám sơn tặc sẽ đánh vào tiểu viện của Tiềm Long Các như thế nào?Ngươi chờ lúc này Lạc gia về vân trang sao?Mày hơi nhếch lên, Trác Uyên sai Huyết Anh lặng lẽ đến sau lưng tên hắc y nhân kia.
Bởi vì thật sự hơi thở của Huyết Anh quá bí ẩn nên người nọ căn bản không có phát hiện.Quan sát một lúc, dường như người nọ đã hiểu biết đại khái tình huống nên xoay người rời đi.
Sau lưng hắn ta, vẫn luôn có một con Huyết Anh màu đỏ.Thẳng đến nửa canh giờ sau, hắc y nhân kia đi tới trước một khách điếm, Huyết Anh mới lặng lẽ rời khỏi.Bộp!Hắc y nhân thả người nhảy lên, trèo vào một cánh cửa