Trên con đường đầy cây xanh, một vị hắc y nữ tử và một tên lão nhân sóng vai mà đi.Dáng người của nữ tử cao gầy, dung mạo đẹp như hoa quỳnh, vừa động đã tỏa hương thơm bốn phía, dẫn tới ong điệp vờn quanh.
Lão nhân đã hai tấn hoa râm, trên cằm có một sợi râu dê, trong đôi mắt vẩn đục có ánh sáng lóe lên không ngừng.Hai người đi đến chân núi, nữ tử nhìn lên đỉnh núi ở nơi xa, đôi mắt đẹp liếc về phía lão nhân bên cạnh, nhưng trong giọng điệu lại mang theo sự tức giận nhè nhẹ: “Trác Uyên, tốt nhất là ngươi thành thật một chút.
Nếu như để ta nhìn ra ngươi có một chút ý đồ gây bất lợi với núi Hắc Phong thì nhất định ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”“Ha hả… Lôi tiểu thư yên tâm, lão hủ tới là để điều tra rõ chân tướng, không phải tới báo thù.
Huống hồ, ta chỉ có một người, thì còn có thể làm cái gì?” Lão nhân ngửa mặt lên trời cười ha ha rồi lắc đầu nói.Hừ lạnh một tiếng, Lôi Vũ Đình không nhìn hắn nữa mà lập tức đi về phía trước: “Còn có, nếu dám động vào một sợi tóc của Tiểu Thúy thì ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”“Yên tâm đi, ta để lại Tiểu Thúy làm con tin, thứ nhất là bởi vì giữa chúng ta còn chưa tín nhiệm nhau hoàn toàn, ta vẫn muốn để lại một chiêu.
Thứ hai…” Trác Uyên nhìn nàng một cái thật sâu rồi thần bí nói: “Đó cũng là muốn tốt cho ngươi.”“Tốt cho ta?”Lôi Vũ Đình tò mò nhìn về phía Trác Uyên, nhưng Trác Uyên lại lắc đầu rồi không nói chuyện nữa, chỉ để lại Lôi Vũ Đình một bụng tò mò.Cứ như vậy, hai người tiếp tục sóng vai lên núi, dọc theo đường đi cũng không nói nhiều quá.
Thẳng đến khi đi tới giữa sườn núi, đụng phải trạm kiểm soát thứ nhất của núi Hắc Phong.“Người nào?”Một tên đại hán mặc hắc y nhảy ra, ngăn cản đường đi của hai người.
Nhưng khi hắn ta nhìn đến là Lôi Vũ Đình thì lập tức cung kính thi lễ, rụt đầu xuống: “A, thì ra là tiểu thư đã trở lại, không phải là ngài đi Thành Phong Lâm sao, sao lại…”“Có chút việc cần trở về làm!”Lôi Vũ Đình ngẩng mặt, không hề nhìn người nọ một cái mà lập tức đi lên trên núi.“Người này là người của tên Dương Minh kia.”Đột nhiên Trác Uyên buồn bã nói: “Ngươi vừa mới nói, ngươi đi Thành Phong Lâm chấp hành nhiệm vụ là chuyện cực kỳ bí ẩn, sao một tên hộ sơn nho nhỏ lại biết chứ?”Không khỏi ngẩn ra, Lôi Vũ Đình nghĩ đến lời của Trác Uyên nói, mày hơi hơi nhăn lại.Vốn là nàng cực kỳ tin tưởng Dương Minh sư huynh, nhưng mấy ngày nay vẫn luôn bị Trác Uyên nói tới, nàng mới hồi tưởng lại rất nhiều chuyện không giống bình thường.
Giống như tên thủ sơn trước mặt này lại biết hướng đi của nàng, trước kia tuyệt đối nàng không sẽ nghĩ đến, nhưng hiện tại lại tràn ngập điểm đáng ngờ.“Hãy chờ xem, chờ chúng ta lên núi, Dương Minh kia sẽ ra cửa nghênh đón.” Trác Uyên cười thầm một tiếng, không khỏi bước nhanh hơn.
Lôi Vũ Đình nhìn bóng dáng của Trác Uyên, trong lòng mâu thuẫn nhưng vẫn vội vàng đuổi kịp.Sau đó hai người lại đi qua vài trạm kiểm soát, cuối cùng cũng đi tới đỉnh núi, cửa trại Núi Hắc Phong thình lình xuất hiện ở trước mắt.
Bởi vì có Lôi Vũ Đình dẫn đường nên Trác Uyên đang hoá trang thành lão nhân vẫn chưa có ai dám hỏi thân phận hắn đã dễ dàng cho đi.Nhưng mà vào lúc hai người muốn đi vào thì trước cửa trại lại đột nhiên xuất hiện một bóng người.Người này thân cao bảy thước, dáng vẻ chính trực, chỉ là trên khuôn mặt anh tuấn kia, lại luôn mang theo một nụ cười tà dị.
Trác Uyên chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra người này chính là Dương Minh.“Ngươi xem, hành tung của ngươi đã bị báo lên đi.”