“Cút!”Trong lòng Dương Minh giận dữ, đánh tới một chưởng.
Trác Uyên có thể cảm giác được sự sắc bén của chưởng phong kia, nhưng hắn không thể trốn, đành phải cắn răng đỡ một chưởng kia của hắn ta.Phịch!Không có sử dụng bất luận võ kỹ nào, nhưng chưởng lực mới vào Đoán Cốt cảnh lại vững chắc mà đánh vào ngực của hắn làm hắn bay ra xa mười mét, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.“Không cho trị thì không trị, sao lại ra tay đánh người chứ?”Trác Uyên chống mặt đất, gian nan mà đứng dậy, bất giác lại phun ra một ngụm máu tươi: “Lão phu đã đến từng tuổi này rồi, không chịu được mấy chưởng nữa đâu.
Cô nương, ta không tiếp sinh ý ngươi này, quả nhiên sinh ý của sơn tặc không dễ làm.”“Ngươi nói cái gì?”Trên mặt Dương Minh giận dữ, lại giơ bàn tay lên, nhưng lại bị Lôi Vũ Đình vội vàng ngăn cản.“Vị tiên sinh này là ta mời đến, ngươi muốn đánh hắn thì đánh ta trước kia.”“Hừ, ngươi thích hắn thì để hắn trị cho hắn ta trị đi.
Nếu như tên lang trung giang hồ này không trị khỏi cho sự phụ thì ta tuyệt không buông tha ngươi.” Dương Minh vung ống tay áo, giận dữ đi khỏi, không hề nhìn Lôi Vũ Đình lấy một cái.Lôi Vũ Đình cảm thấy có chút ủy khuất, tức giận đi đến bên người Trác Uyên, trừng mắt nhìn hắn một cái: “Đều là bởi vì ngươi, sư huynh mới không để ý tới ta.
Ta vốn không nên tin tưởng ngươi, sư huynh quan tâm nghĩa phụ như thế, sao có thể hại nghĩa phụ chứ?”“Lôi cô nương, nghĩa phụ ngươi không dạy ngươi nên nhìn người như thế nào sao?” Trác Uyên lau vết máu trên khóe miệng, khẽ cười nói: “Có điều cũng đúng, chính hắn ta còn nói vậy.”Lôi Vũ Đình ngạc nhiên, đầy mặt tò mò.“Xem người, đừng xem hắn nói cái gì, mà phải xem hắn làm như thế nào.”Khóe miệng Trác Uyên nhếch lên, tà dị cười nói: “Vừa rồi hắn không cho ta trị, là không rõ thực lực của ta.
Nhưng sau khi dò thám qua chưởng vừa rồi, cảm thấy ta vô dụng nên mới để cho ta trị.
Ngươi nói, hắn đối xử với nghĩa phụ ngươi tốt hay xấu?”Không khỏi ngẩn ra, Lôi Vũ Đình hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, quên hết mấy lời kia của Dương Minh đi, chỉ nghĩ đến hành động của hắn ta.
Quả nhiên, tất cả mọi chuyện đều giống như Trác Uyên nói.Thậm chí trước khi Dương Minh phất tay áo rời đi, dường như nàng còn thấy được nụ tươi cười như có như không của hắn ta.Chẳng lẽ…Nghĩ đến đây, Lôi Vũ Đình không dám suy nghĩ tiếp.
Bởi vì nếu tiếp tục nghĩ thì tim của nàng sẽ rất đau, có lẽ nàng sẽ không khống chế được mình mà đi chất vấn Dương Minh.Đến lúc đó hai người bọn họ sẽ đều phải chết ở chỗ này.Trác Uyên trông thấy tất cả mọi chuyện trong mắt, hắn tranh thủ thời gian đứng lên, vỗ vỗ bả vai của nàng: “Đi thôi, ta đi xem vết thương của nghĩa phụ ngươi.”“Bọn bịp bợm giang hồ như ngươi, diễn kịch thì được, còn muốn là đi xem thật à.” Lôi Vũ Đình không khỏi bĩu môi, giọng đã có chút nghẹn ngào.Trác Uyên bật cười một tiếng rồi nhún nhún vai: “Dù là diễn kịch cũng phải diễn nguyên bộ.
Huống hồ, hiện tại vẫn chưa diễn xong đâu.”Tiếng nói vừa dứt, Trác Uyên lập tức đi về phía trước, Lôi Vũ Đình thở sâu rồi bám theo sau.
Tuy rằng ở phía