“Ăn nói bậy bạ!”Dương Minh hùng hổ đi đến trước mặt Trác Uyên, một tay kéo hắn ra, thẳng đến khi kéo hắn lảo đảo sắp ngã.
Lôi Vũ Đình thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên, vì sao Dương Minh lại có phản ứng lớn như vậy?“Sư huynh, ngươi làm sao vậy?”Đôi mắt không khỏi mờ mịt, Dương Minh quay đầu nhìn về phía Lôi Vũ Đình, lạnh lùng nói: “Sư muội, có phải ngươi có chuyện gì gạt ta hay không?”Lôi Vũ Đình ngẩn ra rồi do dự một lúc, sau đó mạnh mẽ lắc đầu, cười nói: “Sao lại vậy chứ?”Dương Minh thu hết biểu cảm của nàng vào trong mắt, khóe miệng không khỏi nhếch lên một độ cong tà dị: “Sư muội, ngươi ta ở chung lâu như vậy, ngươi chưa bao giờ nói dối ta.”“Đó là đương nhiên!”Không biết như thế nào, khi nhìn thấy ý cười Dương Minh, Lôi Vũ Đình lại đột nhiên cảm thấy một cỗ nguy hiểm đang đánh úp lại.
Loại cảm giác này giống như ánh nhìn chăm chú của một con rắn độc khiến cho nàng không tự giác lùi hai bước về phía sau.Lạnh lùng cười, trong mắt Dương Minh hiện lên một tia quyết tâm: “Sư muội, nha hoàn Tiểu Thúy bên người ngươi đâu?”“Nàng… Ta sai nàng đi xử lý chút chuyện!” Lôi Vũ Đình lắp bắp nói.“A…”Dương Minh thản nhiên gật đầu, nhưng ngay sau đó, tia độc ác chợt lóe qua trong mắt, “Vèo” một tiếng, đánh ra một chưởng.
Lôi Vũ Đình còn chưa phản ứng lại đã bị đánh một chưởng vào ngực, bay ngược ra ngoài.Ngay sau đó, Dương Minh nhấn một khối nhô lên trên đầu giường.
Trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hang lớn, Lôi Vũ Đình lập tức bị lọt vào bên trong.Trác Uyên thấy vậy thì giả vờ sợ hãi, rồi vội vàng chạy ra bên ngoài.
Nhưng Dương Minh lại tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng bắt lấy cổ hắn, vung tay ném người vào cái hang kia.
Sau đó lại ấn cơ quan lần nữa, cái cửa hang kia chậm rãi khép lại.
Mặt đất lại khôi phục như cũ, giống như chưa hề có cái hang nào.Lão nhân trên giường thấy hai người rơi vào bẫy rập thì không khỏi tức giận đến toàn thân run rẩy, nhưng lại không thể làm gì.Phịch!Lôi Vũ Đình bị quăng ngã vào cái hang đen sì, toàn thân đau nhức.
Nhưng vào đúng lúc này, lại vang lên một tiếng kêu to, một vật thể nào đó “Bộp” một tiếng nện ở trên người nàng, khiến nàng không khỏi phun ra một ngụm máu tươi.“Không nghĩ tới tiểu tử này lại bày cơ quan ở đây nha.” Trác Uyên chậm rãi bò lên, gãi gãi nền đất bằng phẳng, lẩm bẩm nói: “Có điều, thế mà mặt đất cũng khá mềm đó.”“A… Hỗn đản, lập tức bò từ người ta xuống.”Đột nhiên, một tiếng thét chói tai truyền vào tai Trác Uyên, hắn nhìn xuống phía dưới mới phát hiện hắn đang nằm trên người Lôi Vũ Đình.
Mà hai tay kia của hắn, vừa vặn đang đặt trên ngực của nàng.Không khỏi kinh sợ, Trác Uyên vội vàng đứng dậy, lúng túng nói: “Xin lỗi, ngoài ý muốn ngoài ý muốn…”Lôi Vũ Đình đỏ bừng mặt, lại không muốn so đo với hắn.
Giờ này phút này, nàng đã hiểu hết tất cả.Vì thế nàng lập tức đứng lên, giận dữ hét về phía trước: “Dương Minh, thì ra tất cả đều là do người giở trò quỷ!”“Ha ha ha…”Trên cửa hang, ngăn cách qua một phiến đa, vang lên tiếng cười to của Dương Minh: “Sư muội, lần này ngươi trở về núi, ta đã cảm thấy không đúng, còn mang theo một tên luyện đan sư nhị phẩm? Quả nhiên, ngươi đã bắt đầu hoài nghi ta.”“Vì sao ngươi lại làm như vậy, nghĩa phụ đối đãi với ngươi không tệ.” Lôi Vũ Đình bi phẫn đan xen, thương tâm muốn chết.Dương Minh lạnh lùng cười rồi nhàn nhạt nói: “Vốn dĩ ta đến đây là có mục đích của ta, lão nhân này xử với ta như thế nào căn bản không quan trọng.
Vốn là ta còn vẫn chưa muốn ra tay với ngươi sớm như vậy, không nghĩ tới ngươi cố tình tìm tới một tên luyện đan sư này làm hỏng đại kế của ta.”“Cái gì, thật sự đến cả ta ngươi cũng không tha…”Nghe thấy lời này, hai hàng lệ của Lôi Vũ Đình chậm rãi chảy xuống.
Không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tim, đây không phải bởi vì một chưởng vừa rồi, mà là vì thương tâm.Trác Uyên ở một bên nhìn thấy thì bất đắc dĩ lắc