Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Ăn xong điểm tâm sáng, Tống Yến liền xuất phát cùng Thẩm Túc Chi tới Hồi Tuyết Môn.
Hồi Tuyết Môn là một tông phái không lớn không nhỏ, đệ tử đều là nữ nhân, danh tiếng tại Tu chân giới cũng không tệ, bách tính vừa nhắc tới Hồi Tuyết Môn đều tán thưởng.
Lúc Tống Yến đến Hồi Tuyết Môn, trước cổng lớn có một đám người tụ tập chỉ trỏ, một ít thanh âm linh tinh bay vào tai y.
“Vô Tương Phái kia sao lại đến nữa? Hồi Tuyết Môn thực sự là xui xẻo, ngày nào cũng bị chặn cửa.”
“Không phải họ muốn tìm Tiểu Lạc tiên trưởng à? Sao tiên trưởng vẫn chưa ra?”
“Nghe nói trước kia đã ra rồi, thương lượng không được, sau đó Hồi Tuyết Môn cũng không chào đón người Vô Tương Phái nữa.”
“Chẳng trách, ngươi nói rốt cuộc Tiểu Lạc tiên trưởng có chiếm của hay không? Nếu không, tại sao Vô Tương Phái kia vẫn cắn chặt không tha?”
“Dù sao ta cũng tin tưởng Tiểu Lạc tiên trưởng.”
“Biết người biết mặt không biết lòng mà.”
…
Lưu Nghiêu ngồi trên bậc thang trước cổng lớn Hồi Tuyết Môn, nghe bàn tán của bách tính xung quanh, trên mặt mơ hồ có vẻ đắc ý.
Chỉ cần khiến cho bách tính hoài nghi sự công bằng trong vụ thương lượng, kế hoạch của gã coi như thành công hơn một nửa.
Miệng lưỡi đáng sợ, chỉ cần gã kêu than cũng đủ để người ta đồng tình, như vậy Hồi Tuyết Môn không thể không vì ngăn chặn chuyện này đồn xa, sẽ bảo Thời Tiểu Lạc giao một nửa bảo bối cho gã, còn phải bồi thường phí tổn thất tinh thần.
Nghĩ tới đây, Lưu Nghiêu hắng giọng một cái, vận linh lực phóng đại giọng mình: “Các vị hương thân phụ lão cùng các đạo hữu này, tại hạ là Lưu Nghiêu, đệ tử Vô Tương Phái, đúng như mọi người đã nghe nói, lần này ta tới Hồi Tuyết Môn, chỉ là muốn đòi lại công đạo.”
Tiếng thảo luận xung quanh càng ầm ĩ lên.
Lưu Nghiêu than thở khóc lóc, trong giọng nói tràn đầy phẫn uất bất bình, tiếp tục tỏ vẻ bị hại: “Nhiều ngày trước, tại hạ từng tiến vào bí cảnh Thanh Nguyên Tông với Tiểu Lạc sư muội của Hồi Tuyết Môn, còn kết làm đồng đội, cùng nhau sưu tầm bảo vật, trên đường đi tại hạ cũng rất quan tâm nàng.
Ai ngờ sau đó chúng ta đụng phải một đàn Độc Vĩ ong, Tiểu Lạc sư muội lại vứt bỏ ta mà chạy lấy người, mọi chuyện bất đắc dĩ, tại hạ chỉ có thể ra ngoài sớm, nhưng bảo vật mà chúng ta tìm được trong bí cảnh đều rơi vào tay Tiểu Lạc sư muội, bây giờ nàng lại trở mặt không quen biết, không chịu giao ra số bảo vật thuộc về tại hạ, còn muốn đuổi tại hạ đi, kính xin các vị phân xử.”
Mắt thấy quần chúng vây xem càng ngày càng nhiều, trên mặt Lưu Nghiêu càng bi phẫn khó nhịn, cất giọng nói: “Tiểu Lạc sư muội, nếu ngươi không chột dạ, vì sao không dám đối mặt với ta?”
Tống Yến đứng cách đó không xa khẽ cau mày, trong lòng cực kỳ khinh thường loại người như Lưu Nghiêu.
“Người này… hình như có chút quen mắt?” Giọng nói trầm thấp của Thẩm Túc Chi mang theo một chút nghi hoặc, “Có vẻ đã thấy ở chỗ nào rồi.”
Người như Lưu Nghiêu, tất nhiên là không thể vào được mắt thiên chi kiêu tử như Thẩm Túc Chi, kể cả lúc đó gã đứng trước mặt Thẩm Túc Chi xin giúp đỡ, hắn cũng sẽ không nhớ kỹ người này tên gì, trông như nào.
Quần chúng vây xem xì xào bàn tán, rất nhiều suy đoán nhanh chóng bùng lên, mắt thấy tình thế sắp không ổn, trong Hồi Tuyết Môn đột nhiên vang lên một giọng nữ phẫn nộ.
“Ngươi ngậm máu phun người!”
Trước cửa có một nữ tu mặt tròn mặc y phục màu xanh, thoạt nhìn rất hiền hậu, đáng yêu, lại bị chọc tức đến đỏ cả mặt.
“Ngươi nói bậy! Ta căn bản cũng không nợ ngươi, ngươi dựa vào cái gì bắt ta giao một nửa bảo vật ta khổ cực đoạt được cho ngươi?!”
Lưu Nghiêu sắc mặt khó xử: “Tiểu Lạc sư muội, ngươi cuối cùng cũng chịu ra, làm người không thể như vậy.
Rõ ràng là hai người chúng ta cùng tìm được bảo vật, ngươi lại muốn độc chiếm, trong tay ta còn có mật của đàn Độc Vĩ ong mà chúng ta gặp phải, nếu ngươi nguyện ý trả cho ta số bảo vật kia, ta cũng nguyện ý chia nửa số mật ong cho ngươi.”
“Ta không cần mật ong gì đó của ngươi!” Thời Tiểu Lạc cảm thấy mình đúng là có lý mà không nói được, “Ngươi với ta đúng là có lập đội, nhưng trong một ngày đã tan rã không vui, mấy thứ bảo vật kia từ đâu ra? Ngươi rõ ràng muốn đến ăn vạ!”
“Tiểu Lạc sư muội, sao ngươi có thể trở mặt không quen như vậy?” Lưu Nghiêu giận tái mặt, “Chuyện này mấy vị sư huynh Nhạc Hoa Tông đều có thể làm chứng, miệng ngươi đầy lời nói dối, thực sự là hổ danh người tu đạo!”
Tiên trưởng Nhạc Hoa Tông có thể làm chứng?
Nghe được câu này, quần chúng vây xem vốn có chút nghiêng về Thời Tiểu Lạc lại hơi dao động.
Nhạc Hoa Tông chính là đại tông môn đệ nhất đại lục Hạo Miểu, tiên trưởng trong đó đều là người chính trực lại phép tắc, đệ tử Vô Tương Phái này dám nhắc tới các tiên trưởng Nhạc Hoa Tông, có lẽ nắm chắc mười phần.
Nghe thấy dân chúng suy đoán, Thời Tiểu Lạc phẫn nộ, nhưng nhất thời lại không biết nên nói như nào, chỉ có thể tức giận dậm chân, đôi mắt tròn tròn gắt gao trừng Lưu Nghiêu.
Nghe thấy Nhạc Hoa Tông cũng bị liên lụy, Tống Yến hơi nghiêng đầu, hơi nghi hoặc: “Đệ tử Nhạc Hoa Tông có thể làm chứng cho ngươi? Bọn họ có tận mắt thấy các ngươi cùng nhau tìm bảo vật không?”
Dù âm thanh không lớn, lại truyền rõ ràng tới trong tai mọi người ở đây.
Lưu Nghiêu liếc mắt liền thấy Tống Yến đứng cách hắn không xa, có chút chần chờ hỏi: “Xin hỏi vị đạo hữu này là…?”
Tống Yến hơi mất kiên nhẫn: “Bản… Ta đang hỏi ngươi.”
Lưu Nghiêu không dám đối diện với tầm mắt Tống Yến, ấp úng nói: “Đó là tất nhiên.”
“Ngươi đang nói dối.”
Tiếng bàn luận của mọi người nhanh chóng nhỏ đi, liếc qua lại giữa hai người Tống Yến cùng Lưu Nghiêu, sau đó liền phát hiện Thẩm Túc Chi đứng sau Tống Yến.
“Vị tiên trưởng kia hình như có chút quen mắt, ta nghĩ đã gặp qua ở nơi nào rồi.”
“Đây là Thẩm tiên trưởng Nhạc Hoa Tông mà, đồ đệ Phù Hoa chân quân ấy.”
“Hóa ra là Thẩm tiên trưởng, vậy chẳng phải người vừa nói chuyện cũng là cao đồ Nhạc Hoa Tông?”
“Kẻ Vô Tương Phái kia vừa mới nói đệ tử Nhạc Hoa Tông có thể làm chứng cho gã thì đã có tiên trưởng Nhạc Hoa Tông bảo hắn nói dối, chậc chậc chậc.”
Lưu Nghiêu nghe thấy tiếng nghị luận, nhất thời tức giận: “Vị sư đệ này, nói chuyện phải có