Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Khách điếm nào đó bên trong Hồi Tuyết thành.
Trưởng lão Vô Tương Phái ngồi xếp bằng, tuy lão mới sử dụng hết một bình đầy đan dược trị thương nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch, đôi môi xanh tím, không ngừng ho ra máu, thoạt nhìn dị thường suy yếu.
Lưu Nghiêu lo âu đứng cạnh, nhưng trong đó có mấy phần thật lòng thì không đoán được.
“Trưởng lão, ngài thấy thế nào, có nghiêm trọng không?” Lưu Nghiêu đưa tới một bình đan dược cho trưởng lão, ngoài miệng thì quan tâm, trong lòng lại oán giận thực lực lão kém cỏi, ngay cả một đệ tử Nhạc Hoa Tông cũng không đánh được.
Tuy gã biết người có thể đánh trưởng lão đánh thành dáng vẻ ấy, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.
Nhưng gã vẫn không nhịn được mà trách trưởng lão quá mức kém cỏi, khiến gã mất hết mặt mũi trước mặt nhiều người như vậy, hoàn toàn không nhớ rằng trưởng lão Vô Tương Phái sợ gã bị Hồi Tuyết Môn bắt nạt mới nguyện ý đi cùng, lấy lại công đạo cho gã.
Trưởng lão suy nhược mà phất phất tay, một câu cũng không nói được.
Dù lão nói không ra lời, nhưng trong lòng lại biết rõ, đại năng thực lực Hợp Thể kỳ như Phù Hoa chân quân dù không ra tay, chỉ dựa vào kết giới phòng hộ do linh lực tạo thành phản chấn cũng có thể đánh lão trọng thượng, nói không chừng thực lực còn có thể tụt lùi, về sau tu vi khó mà tinh tiến, nghĩ tới đây, trong lòng lão không khỏi có chút tuyệt vọng.
Lão đã mấy trăm tuổi, thực lực mới miễn cưỡng đạt Kim Đan đại viên mãn, kém một bước nữa mới có thể kết Nguyên Anh, chỉ dựa vào tư lịch mới ngồi trên cái ghế trưởng lão Vô Tương Phái, cảm thấy linh lực của mình từ từ giảm xuống, khóe miệng lão lộ ra nụ cười khổ.
Nếu thật sự rơi xuống Kim Đan trung kỳ, lão sẽ trở thành kẻ vô hình tại Vô Tương Phái, hơn nữa, đắc tội Phù Hoa chân quân rồi, sau này lão cũng chưa chắc đã được trọng dụng, còn có thể bị các trưởng lão vẫn luôn bất hòa xa lánh.
Sao lão lại phản ứng chậm như thế, sao không sớm nhận ra người kia chính là Phù Hoa chân quân?
Nếu sớm biết… Nếu sớm biết người kia chính là tu sĩ đệ nhất Tu chân giới, lão sẽ không kích động như vậy, chặt đứt đường lui của mình.
Nếu Trưởng lão Vô Tương Phái biết vậy đã chẳng làm.
Một lát sau, lão mang biểu tình ngưng trọng mở mắt ra, ho khan hai tiếng, lại ho ra một búng máu, hình như lão đã dự cảm được hậu quả của mình, ngữ khí có chút tuyệt vọng: “Lưu Nghiêu, chưởng môn nói chúng ta lập tức trở về.”
–
“Đa tạ đạo hữu đã nói thay ta, mời đạo hữu đến Hồi Tuyết Môn làm khách, nhận lời cảm ơn từ chúng ta.” Mặt tròn nữ tu thần sắc thành khẩn nói.
Lưu Nghiêu với trưởng lão Vô Tương Phái cắm cọc trước cổng Hồi Tuyết Môn vài ngày, các nàng đã sớm phiền muộn không thôi, lại không thể trực tiếp đuổi gã đi, bôi tro trát trấu lên thể diện Hồi Tuyết Môn, nhưng cũng không thể mặc gã tiếp tục, nếu không Hồi Tuyết Môn cũng sẽ bị mọi người nghị luận, may nhờ Tống Yến dũng cảm đứng ra giúp các nàng giải quyết phiền toái lớn này.
Hồi Tuyết Môn tất nhiên là tin tưởng đệ tử mình không lý do, chắc chắn không khuất phục mấy lời đồn đãi, bảo Thời Tiểu Lạc giao ra một nửa số bảo vật đã phải vất vả sưu tầm, càng không thể đáp ứng yêu cầu vô liêm sỉ của Lưu Nghiêu, bồi thường phí tổn thất tinh thần cho gã, cho nên ai nhìn thấy Tống Yến cũng khá nhiệt tình, tư thế kia giống như coi y là ân nhân.
Môn chủ Hồi Tuyết Môn tên là Khinh Ba, là đại mỹ nhân dung mạo tuyệt thế, tiếng tăm trên Tu chân giới cũng rất lớn, hơn nữa chưa bao giờ tìm đạo lữ song tu, Hồi Tuyết Môn của nàng cũng chỉ nhận nữ tu.
Theo lời nàng, thói đời nam nhân quen nói lời chót lưỡi đầu môi, không một thứ nào tốt.
“Đa tạ chân quân nguyện ý ra tay giúp đỡ.” Khinh Ba hành lễ với Tống Yến.
Nàng vô cùng kính nể Tống Yến, trong cuộc chiến đấu hai trăm năm trước, nàng cũng là một đệ tử Hồi Tuyết Môn nho nhỏ tham gia chống lại Ma tu, nhìn thấy tư thái tựa tiên của Phù Hoa chân quân từ xa, khá là sùng kính.
“Chân… Chân quân?” Thời Tiểu Lạc bên cạnh thất thanh hỏi, “Phù Hoa chân quân?”
Tống Yến cũng không bất ngờ chuyện môn chủ Hồi Tuyết Môn có thể nhận ra mình, tâm tư Khinh Ba tinh tế lại nhạy bén, nhìn thấy Thẩm Túc Chi bên cạnh liền có thể suy đoán ra thân phận thật của y dễ như ăn cháo.
“Lần này chân quân tới Hồi Tuyết Môn, có lẽ không phải chỉ là đi ngang qua, Tu chân giới sắp xảy ra chuyện lớn gì sao?”
Tống Yến bất động thanh sắc dùng dư quang liếc Thẩm Túc Chi một cái, mới nói: “Đoán không tồi, đúng là sắp tới sẽ có một hồi kiếp nạn.”
“Liên quan tới chuyện Ma giới đổi chủ?” Sắc mặt Khinh Ba nghiêm nghị, “Ta cũng nghe nói việc này.
Cái chết của Ma tôn tiền nhiệm thật ly kỳ, tân chủ kế vị được mấy ngày ngắn ngủi đã làm toàn bộ Ma giới kinh sợ, tất nhiên không thể coi thường.”
“Ừm.” Tống Yến không có phủ nhận, “Có liên quan.
Toàn bộ Tu chân giới không có người nào từng gặp qua tân chủ Ma giới, cũng không có ai hiểu rõ tính cách của hắn.
Không biết sau khi chỉnh đốn xong đại quân Ma giới, hắn có chủ ý tiến đánh Tu chân giới hay không? Trận đại chiến hai trăm năm trước kia, bản quân không muốn trải qua lần thứ hai.”
Nghe đến hai trăm năm trước, suy nghĩ của Thẩm Túc Chi bỗng chăm chú lên.
Hắn chưa từng trải qua cuộc chiến đấu kia, lại nghe rất nhiều người nói về nó.
Năm đó Tu chân giới tổn thất nặng nề, rất nhiều đại năng cứ thế ngã xuống, trong đó có cả sư phụ Tống Yến.
Khinh Ba than nhẹ một tiếng: “Chân quân nén bi thương.”
“Không có chuyện gì.” Khuôn mặt thanh lãnh của Tống Yến hiện ra một nụ cười cực nhạt, “Đó là lựa chọn của sư tôn, người không hối hận.”
Tuy thoạt nhìn Tống Yến cũng không quá để tâm, nhưng Thẩm Túc Chi đặt mình vào hoàn cảnh đó nghĩ nghĩ, nếu Tống Yến ở trước mặt hắn quyết tuyệt chịu chết, trong lòng hắn nhất định sẽ không dễ chịu.
Tống Yến không thể chết được, ít nhất, không được chết trước mặt hắn.
Thẩm Túc Chi vẫn chưa phát hiện tâm ý của mình đã âm thầm thay đổi, trước kia hắn rõ ràng hận không thể khiến cho Tống Yến lập tức thân bại danh liệt, chết đi thê thảm, mà bây giờ…
Hắn nghiêng đầu, nhìn gò má lãnh đạm của Tống Yến.
Sư tôn sống động như vậy, nếu lại biến thành người không chút sinh khí như trong trí nhớ thì thật là vô vị.
“Chân quân, ngài đã xem qua tháp Phù Đồ?”
“Nhìn từ xa, phong ấn vẫn còn ở đó.”
Khinh Ba cau mày liễu, nhìn qua có chút lo lắng: “Hồi Tuyết Môn ngày ngày trông coi tháp Phù Đồ, một khắc cũng không dám lười biếng, phòng thủ dạo gần đây càng được tăng cường, nhưng trong lòng Khinh Ba vẫn có chút bất an, nếu chân quân rảnh rỗi, có thể kiểm