Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Nhắc tới viên đan dược màu đen này, không thể không nhắc tới nữ chính Tô Nhược.
Ban đầu ở Thanh Nguyên Tông, nàng vì bảo vệ thanh danh mà bất đắc dĩ giao viên đan này ra.
Dù rất nhiều người âm thần phê bình nàng, nhưng thực ra cũng không mất hết thể diện, người người hô đánh.
Tống Yến vốn định tịch thu rồi tiêu hủy hoàn toàn, lại nghe hệ thống nói đan dược này không phải đồ trên đại lục Hạo Miểu, y liền lặng lẽ để lại một viên.
Bên cạnh Tô Nhược có một tinh thần thể không thuộc về đại lục Hạo Miểu, đan dược chắc là do lão đưa.
Vì có khả năng không chỉ có một bình này, nên Tống Yến mới muốn tìm Tùy Viễn Sơn luyện ra thứ khắc chế nó.
Nếu không Tô Nhược mà lấy ra thứ này một lần nữa, người ta bị hấp thụ linh lực lại ngu ngơ không biết, cũng có chút nguy hiểm.
Tỉ mỉ quan sát viên đan đen tuyền trong tay một lát, vẻ mặt Tùy Viễn Sơn nghiêm túc lên.
Hắn nhăn mày, thần sắc cà lơ phất phơ trước đó cũng biến mất không còn tăm hơi, trong giọng nói xen vào mấy phần nghiêm nghị: “Vật này ngươi tịch thu từ ai?”
“Làm sao, rất khó giải quyết?”
“Rất khó.” Tùy Viễn Sơn thật thà đáp, “Hơn nữa vật này không phải muốn có là có.
Trên đại lục Hạo Miểu xuất hiện loại đan dược này, rất nguy hiểm.”
Nguy hiểm? Tống Yến lập tức nghiêm nghị.
Dù y không biết lai lịch Tùy Viễn Sơn, nhưng lại hiểu rõ hắn rất có thể là người tới từ “Thượng giới” thần bí.
Tùy Viễn Sơn cũng không cố tình che giấu việc này, có lúc còn nói, với thiên phú của Tống Yến, sớm muộn cũng sẽ phi thăng, sẽ không chỉ bám trụ lại một Hạo Miểu nho nhỏ, nhưng chẳng bao giờ nhắc tới quá khứ của mình, giữ kín như bưng.
“Là từ một nữ đệ tử nhập môn Nhạc Hoa Tông không lâu.
Trên người nàng rất có thể có một tinh thần thể mạnh mẽ đến từ nơi khác, nếu không phải lão bất cẩn bại lộ, sợ là ngay cả ta cũng không phát hiện được.” Tống Yến trả lời.
“Đừng đánh rắn động cỏ.” Nét mặt Tùy Viễn Sơn nghiêm túc, dặn Tống Yến, “Nếu đan dược đúng là lấy từ chỗ lão, ngươi đánh không lại tinh thần thể kia đâu, coi như không biết sự tồn tại của lão đi.”
Tống Yến gật đầu: “Hiểu.”
“Lai lịch nữ đệ tử kia ra sao?”
“Đến từ Phàm giới, nhà họ Tô ở Đông Lê quốc.”
“Phàm giới, người phàm?” Trên mặt Tùy Viễn Sơn xuất hiện vẻ mê man hiếm thấy, lẩm bẩm nói, “Không thể nào…”
“Cái gì không thể?” Tống Yến cầm chén trà nhấp một ngụm, cau mày hỏi.
“Không có chuyện gì.” Tùy Viễn Sơn lắc đầu một cái, rõ ràng không muốn nói, Tống Yến cũng không tiếp tục truy hỏi.
“Phương pháp phối chế đan dược này tuy là dễ hiểu, nhưng đan dược khắc chế nó lại có chút khó khăn.
Tu vi nữ tu kia hiện tại như thế nào?”
“Còn đang Luyện Khí kỳ.
Ngươi hỏi cái này làm gì?” Tống Yến nghi hoặc trong lòng, không hiểu vì sao Tùy Viễn Sơn lại muốn hỏi tu vi Tô Nhược.
Chẳng lẽ tu vi của nữ chính còn có quan hệ với tiến độ nghiên cứu của hắn?
“Còn đang Luyện Khí kỳ thì vẫn có đủ thời gian nghiên cứu chế tạo.
Nếu nàng kết anh, ngươi phải lập tức truyền tin cho ta, tới lấy thuốc.”
Mặc dù không rõ lí do Tùy Viễn Sơn nghiêm túc như thế, nhưng Tống Yến cũng ý thức được thân phận Tô Nhược rất có khả năng có chút vấn đề, trịnh trọng đáp ứng: “Để tu thành Nguyên Anh cần thời gian rất lâu, ngươi không cần sốt ruột.”
“Không.” Tùy Viễn Sơn lắc đầu, “Nữ tu này chắc chắn tu luyện rất nhanh, nếu ngươi còn muốn đi nơi khác, vậy để Nguyên Minh Tử theo dõi giúp ngươi, nhất định phải thông báo kịp thời cho ta.”
Thấy Tống Yến gật đầu, Tùy Viễn Sơn mới thở phào một hơi, lập tức khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ, trong mắt phượng tràn đầy ý cười: “Lúc ngươi tới, ta cảm thấy tầng bốn có hơi thở của người sống.
Chắc là người của ngươi nhỉ? Tiểu tình nhân à?”
“Chớ nói lung tung.” Tống Yến đặt chén trà xuống, “Đó là đệ tử của ta.”
“Nhiều năm như vậy, không phải ngươi cũng chỉ có đồ đệ này sao? Dù ta chưa thấy, lại luôn nghe nói đó là mỹ nhân khó gặp trên Tu chân giới, ngươi lại để hắn bên người lâu đến thế, còn nói không phải tiểu tình nhân?” Tùy Viễn Sơn cười hì hì rót cho mình một chén trà Tống Yến vừa châm, chép miệng một cái, “Tay nghề pha trà của ngươi lại tốt hơn trăm năm trước rồi.”
Đầu ngón tay Tống Yến ngưng tụ một chút linh lực, nhắm thẳng vào mặt Tùy Viễn Sơn, hắn nghiêng đầu tránh đi, chén trà trong tay trực tiếp bị đánh nát.
Hắn cũng không giận, lại đổi chén khác, trong miệng còn không quên than thở với Tống Yến: “Nhiều năm không thấy, sao ngươi vẫn nóng tính thế, một chút cũng không thay đổi.”
Tống Yến lười nói chuyện với hắn, đứng dậy xuống tầng, chỉ để lại một câu nói nhẹ nhàng: “Ta với Túc Chi ở lại chỗ này hai ngày.
Còn lại ngươi tự xem xét đi.”
Nhìn bóng lưng Tống Yến đang dần biến mất, Tùy Viễn Sơn sờ sờ cằm: “Thực ra có chút hơi người hơn trước đấy.”
Hắn đặt chén trà xuống, tự pha cho mình một ấm khác.
“Ta vẫn thích trà đậm hơn, của ngươi nhạt quá, không đủ kẽ răng.” Tùy Viễn Sơn lầm bầm lầu bầu một câu, dời tầm mắt xuống phía dưới.
–
Tống Yến cùng Thẩm Túc Chi cứ như vậy mà ở lại Viễn Sơn lâu.
Buổi chiều, Thẩm Túc Chi đến gõ cửa phòng Tống Yến.
“Sư tôn, người có muốn ra ngoài không?”
“Trong Bách Thảo thành không có gì mới mẻ, sư phụ không đi.”