Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Bách Thảo thành sở dĩ gọi Bách Thảo thành, không phải là vì trong thành có một trăm loại linh thảo, mà là bởi vì trong thành có một vị đại sư luyện đan cực kỳ nổi danh, có thể luyện ra rất nhiều đan dược thượng phẩm cao giai, có địa vị rất cao tại đại lục Hạo Miểu, nên mới đặt tên là Bách Thảo thành.
Nghe nói vị đại sư này tính tình cổ quái, hỉ nộ vô thường, không tùy ý nhận yêu cầu từ người khác, nhưng lại có thể tiện tay ném ra mấy chục bình đan dược thượng phẩm cho mấy người vừa mắt.
Rất nhiều người nghe danh mà đến, tay cầm một đống tiền muốn mua một bình linh đan thượng phẩm quý giá, đều bị vị đại sư này chặn ngoài cửa, không chịu gặp mặt một lần.
Tống Yến cùng Thẩm Túc Chi còn chưa tiến vào Bách Thảo thành, ở bên ngoài đã ngửi thấy mùi thuốc từ trong truyền ra.
Bách Thảo thành không chỉ có một vị đại sư luyện đan, ngay cả cư dân trong thành, phần lớn cũng nhờ vào buôn bán thảo dược kiếm sống, rất nhiều tông môn phải tới đây chọn mua thảo dược.
Y vừa vào cửa thành, đã có người hét to chào hàng, thậm chí còn trực tiếp kéo y đến cửa hàng.
Nếu không phải bọn họ bị ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Túc Chi bên cạnh dọa, chỉ sợ Tống Yến đã ở trong cửa hàng thảo dược nào đó ven đường.
Dùng ánh mắt bức đi mấy kẻ muốn tới kéo khách, Thẩm Túc Chi dò hỏi Tống Yến bên cạnh: “Sư tôn, hôm nay chúng ta ở lại khách điếm nào?”
“Khách điếm không được.” Tống Yến mới đọc lại nguyên tác không lâu tự tin nói, “Tới Viễn Sơn lâu.”
Viễn Sơn lâu là nơi ở của Tùy Viễn Sơn, vị đại sư luyện đan duy nhất trong Bách Thảo thành kia.
“Viễn Sơn lâu?” Thẩm Túc Chi hơi kinh ngạc.
Hắn cũng nghe qua đại danh của Tùy Viễn Sơn, người này không để ý mình cứu chính đạo hay Ma tu, chỉ cần hợp mắt thì sẽ miễn phí cứu trị cùng đan dược, nếu không hợp mắt, dù đổi ngàn vàng cũng sẽ không nhìn thêm một cái.
Cái gì? Bị người ta uy hiếp bằng vũ lực?
Tùy Viễn Sơn này không chỉ là một luyện đan sư đơn giản như vậy.
Thân là đại năng nửa bước Hóa Thần, trên thế gian cũng chẳng có mấy người có thể đánh được hắn.
Mà y độc lại chẳng bao giờ tách rời, Tùy Viễn Sơn dùng độc có thể nói là xuất thần nhập hóa, nói không chừng lúc bị hắn độc chết còn không nhận ra.
Chỉ có điều, hắn chưa từng nghe nói Tống Yến có giao tình gì với Tùy Viễn Sơn.
Mãi đến tận khi Tống Yến dẫn hắn tới trước Viễn Sơn lâu, trong đầu Thẩm Túc Chi vẫn đang nghĩ y đến tột cùng là quen biết với Tùy Viễn Sơn từ khi nào, vì sao hơn một trăm năm cũng không liên lạc.
Hắn thực ra chưa từng hoài nghi Tống Yến sẽ nói dối, dù sao với thân phận của y cũng không cần lừa gạt hắn.
Đối diện Viễn Sơn lâu là một hàng thuốc, chủ cửa hàng thấy hai người Tống Yến đứng trước Viễn Sơn lâu, bắt chuyện nói: “Hai vị tiên trưởng, mọi người đến tìm đại sư xin thuốc?”
Thấy Tống Yến quay đầu lại, người đó thở dài: “Mọi người tới không đúng lúc rồi, trong vòng nửa tháng nữa đại sư sẽ không khám bệnh, cũng không luyện đan đâu.”
Tùy Viễn Sơn có một quy định bất thành văn, trong vòng nửa tháng hắn chỉ xem bệnh cho một người, lúc đó, đối phương muốn đan dược gì cũng được, nửa tháng sau sẽ không nhận thêm bệnh nhân, dù quỳ xuống van xin cũng đuổi đi.
Thật không khéo, hôm qua Tùy Viễn Sơn mới chẩn bệnh, bây giờ người kia còn chưa rời khỏi Viễn Sơn lâu.
“Hai vị tiên trưởng, nếu mọi người muốn chờ, có thể đến tiệm thuốc này của ta ngồi, Tùy đại sư thỉnh thoảng sẽ đến mua chút thảo dược.” Chủ tiệm khá nhiệt tình, thấy Tống Yến hợp mắt liền nhiệt tình mời y vào cửa hàng.
“Không cần, đa tạ.” Tống Yến uyển chuyển từ chối ý tốt của chủ tiệm, ra hiệu Thẩm Túc Chi đuổi theo mình.
“Ấy, hai vị tiên trưởng không vào được đâu, cái cửa này có cấm —— “
Chế.
Một chữ cuối cùng kẹt ở trong cổ họng, chậm chạp không thốt ra được.
Chủ tiệm thuốc trợn mắt há mồm nhìn Tống Yến cùng Thẩm Túc Chi tới trước cửa, một người trong đó giơ tay lên, dễ như ăn cháo mà đi vào.
Sau khi tiến vào Viễn Sơn lâu, trong mắt Thẩm Túc Chi chợt lóe lên tia hứng thú, mở miệng hỏi: “Sư tôn, người hóa giải cấm chế trên cánh cửa kia như thế nào?”
Tống Yến bình tĩnh trả lời: “Lớp cấm chế kia là sư phụ cùng thiết lập, không có tác dụng đối với ta, vừa rồi chỉ là giúp ngươi đi vào.”
“Vậy đa tạ sư tôn.” Thẩm Túc Chi mỉm cười nhìn về phía y.
Không biết vì sao, rõ ràng chỉ là bốn chữ “đa tạ sư tôn”