Không dễ gì hắn mới ổn định lại tâm trạng của mình để tập trung vào công việc, thế nhưng không bao lâu sau lại đến giờ tan ca.
Hắn lại bắt đầu lưỡng lự giữa việc nên về nhà hay không nên về nhà. Mặc dù cuối cùng hắn vẫn về nhà, nhưng mỗi ngày lòng của hắn đều phải trải qua loại dày vò khó có thể miêu tả được như vậy.
Lúc bước vào cửa nhà, hắn vẫn nghĩ là mình có thể như lúc đầu, coi như cô không tồn tại. Nhưng đến khi nhìn thấy cô, có rất nhiều chuyện lại không khống chế được mà thay đổi. Nhưng mà sau khi nói chuyện với cô thì những rối rắm trong lòng hắn lúc ở công ty lại trở nên nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Tựa như dính phải cổ (*) của cô, rõ ràng hắn nên để cô đi, rời khỏi thế giới của hắn, nhưng hắn lại không có cách nào ngừng ý nghĩ muốn đến gần cô.
Không biết có phải bởi vì Trình Hàm ngày càng khỏe mạnh hay bởi vì mỗi ngày hắn đều gọi cô đi tập thể dục buổi sáng đã có tác dụng mà số lần cô cười dần dần nhiều hơn.
Một ngày nọ thấy hắn về nhà, quản gia còn nói với hắn là gần đây tâm trạng của Trình tiểu thư đã khá hơn rất nhiều. Mấy ngày nay, không thấy cô ấy lén khóc nữa.
Trình Hàm ra viện được một tháng thì phải quay trở lại tái khám, kiểm tra xong, bác sĩ La thông báo là mọi chuyện đều tốt.
Bởi vì công việc bận rộn nên hắn không đến bệnh viện cùng thằng bé, nhưng ngay sau khi có được kết quả kiểm tra, quản gia đã lập tức gọi cho hắn.
Cúp điện thoại xong, lúc đặt di động xuống bàn, tay hắn vô tình chạm phải phần mềm lịch trong điện thoại, kế đó hắn thấy được ngày âm lịch của hôm nay.
Hắn nhớ rất rõ ngày này chính là ngày sinh nhật của cô.
Lúc trước, chính ngày hôm nay hắn đã lừa được cô, khiến cô trao lần đầu tiên của mình cho hắn.
Hắn nhớ rất rõ đêm hôm đó, hắn đã làm cô đau nhưng cô vẫn cố chịu đựng, không hề kêu lên một tiếng nào. Từ đầu đến cuối cô vẫn luôn nhắm mắt, ngượng ngùng không dám nhìn hắn. Sau khi kết thúc, cô đỏ mặt, vùi đầu vào trong chăn.
Khi đó,
cô còn nói với hắn rằng mẹ cô đã qua đời từ lâu, cha cô luôn bận bịu công việc, đã rất lâu rồi không có ai tổ chức sinh nhật cho cô, trong trí nhớ của cô, hắn là người đầu tiên tặng bánh sinh nhật cho cô.
Hắn nhớ không lầm là lúc đó cô rất vui, mặc dù đã ăn no rồi nhưng cô vẫn cố gắng ăn hết bánh.
Cô không biết rằng chiếc bánh khiến cô rất hạnh phúc kia thật ra chỉ là một cái bẫy… Hắn không tặng cô bánh sinh nhật thêm một lần nào nữa, bởi vì còn chưa đến sinh nhật cô, bọn họ đã chia tay. Đã hai năm rồi, có phải là vẫn giống như cô từng nói, cô không có thêm một cái sinh nhật nào nữa?
Hàn Tri Phản nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, rồi mới buông điện thoại xuống, tiếp tục tập trung vào công việc.
Hắn làm việc có hơi mất tập trung, nên phải tốn thêm một tiếng tăng ca nữa mới có thể xử lý hết công việc của ngày hôm nay.
Hàn Tri Phản không để tài xế đưa mình về nhà, mà tự mình lái xe. Đi dọc theo đường phố Bắc Kinh, lúc đi ngang qua một cửa hàng, hắn rẽ vào chọn một chiếc vòng tay xinh xắn.
Về đến nhà đã là chín giờ tối.
Lúc hắn bước vào cửa thì Trình Vị Vãn cũng vừa tắm rửa cho Trình Hàm xong, đang chuẩn bị ôm thằng bé lên lầu.
Nghe Trình Hàm gọi “Ba ba”, cô cũng quay đầu nhìn về phía hắn, mỉm cười.
Cô không nói gì, có lẽ là sợ Trình Hàm cảm lạnh, nên cô nhanh chóng đi vào phòng.
Bắt đầu từ khi nào mà mỗi lần thấy hắn, cô đều cười một cái?
***
(*) Cổ: là một loại trùng độc được nuôi bởi phương thức cổ xưa của các Vu sư, chuyên dùng để khống chế hoặc hại người…