Bắt đầu từ khi nào mà mỗi lần thấy hắn, cô đều cười một cái?
Hàn Tri Phản suy nghĩ một lúc lâu, nhưng vẫn không nhớ được cụ thể là khi nào, cuối cùng hắn dứt khoát bỏ qua chuyện này.
Lúc quay trở lại phòng ngủ, Hàn Tri Phản cởi âu phục, tìm một bộ trang phục thường ngày màu sáng, mặc vào.
Trước khi ra khỏi phòng thay đồ, hắn cầm bộ âu phục kia lên, định lấy ví tiền và di động ra, nhưng rốt cuộc lại chạm phải một cái hộp vuông.
Hàn Tri Phản thoáng khựng lại một chút, sau đó rút cái hộp kia ra.
Đó chính là chiếc vòng tay mà lúc nãy hắn đã ghé vào cửa hàng mua.
Lúc nhận ra hôm nay là sinh nhật cô, hắn vốn dĩ không muốn tặng quà cho cô, thế nhưng không hiểu sao hắn lại mua thứ này… Bây giờ đã mua rồi, vậy có nên tặng hay không?
Hàn Tri Phản im lặng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó hắn bỏ cái hộp vào trong túi áo, rồi nhanh chóng lấy ví tiền và di động ra, ném bộ âu phục đã bẩn vào sọt đồ ở bên cạnh. Xong xuôi, hắn nhấc chân đi đến cửa phòng ngủ.
Phòng cho bé ở bên cạnh không khóa, bên trong loáng thoáng vang lên giọng Trình Vị Vãn kể chuyện cho Trình Hàm.
Giọng cô rất mềm mại, khiến cho người nghe có cảm giác vô cùng thoải mái.
Hàn Tri Phản đứng trong hành lang nghe một lúc, trên mặt hắn lộ ra sự hưởng thụ mà chính hắn cũng hoàn toàn không phát giác được.
Trình Vị Vãn đã kể cho Trình Hàm nghe hai câu chuyện cổ tích rồi, nhưng thằng bé chưa buồn ngủ, vẫn ầm ĩ đòi cô kể thêm chuyện thứ ba.
Kể chuyện lâu nên cuống họng không tránh khỏi có hơi khó chịu, Hàn Tri Phản nghe thấy vài tiếng ho khẽ Trình Vị Vãn, hắn nhịn không được nhấc chân đi về phía phòng cho bé.
Vì muốn để cho cô xuống lầu uống ly nước nên hắn định thay cô kể chuyện cho Trình Hàm.
Nhưng mà Hàn Tri Phản còn chưa đi được hai bước thì giọng của quản gia đã vang lên sau lưng: “Hàn tiên sinh...”
Hàn Tri Phản ngừng bước.
Có tiếng bước chân đi lên lầu, ngay sau đó quản gia đi đến trước mặt hắn, mở miệng gọi: “Hàn tiên sinh...”
Hàn Tri Phản không lên tiếng, quản gia đã theo nhắn nhiều năm, cho nên nhìn vẻ mặt
bà ấy, hắn có thể đoán được là bà có chuyện muốn nói với mình.
Nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng dành cho bé, quản gia liếc nhìn về bên đó một cái, dường như là sợ người trong phòng nghe thấy giọng mình, nên bà đã giảm âm lượng xuống rất thấp: “Hàn tiên sinh, thứ ba tới chính là ngày giỗ của tiểu thư, mấy món đồ của tiểu thư sẽ do tôi chuẩn bị giúp cậu hay là cậu tự mình chuẩn bị?”
Ngày giỗ của tiểu thư... Ly Ly...
Sắc mặt Hàn Tri Phản thoáng chốc trở nên lạnh lùng.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt, Ly Ly đã rời xa hắn thêm một năm nữa... Hài cốt của con bé sớm đã không còn, nhưng người hại chết nó vẫn còn sống rất tốt trên cõi đời này...
Hàn Tri Phản nghĩ đến đây thì tiếng cười dịu dàng trong phòng dành cho bé vọng ra.
Tay hắn vô thức nắm chặt thành nắm đấm.
Chẳng những kẻ hại chết Ly Ly không bị báo ứng, mà con gái của kẻ đó cũng vẫn đang sống rất vui vẻ. Cô ta đang ở ngay trong nhà hắn... Trong nhà hắn... Vẫn còn cười... Cười...
Tựa như bị gõ một gậy vào đầu, từ trong mê muội, Hàn Tri Phản lập tức giật mình tỉnh ngộ.
Đoạn thời gian gần đây, có lẽ là hắn bị mê hoặc, hoặc cũng có lẽ là bị người làm phép, hắn vậy mà lại đối xử ngày càng tốt với con gái của kẻ thù, nghiễm nhiên quên đi chuyện Ly Ly bị kẻ đó hại chết một cách vô cùng thảm thiết.
Hối hận và tự trách lập tức cuốn lấy Hàn Tri Phản.
Nhận thấy vẻ mặt khác thường của hắn, quản gia cẩn thận gọi: “Hàn tiên sinh?”
Nghe tiếng gọi, Hàn Tri Phản liếc nhìn quản gia một cái. Lúc này, ánh mắt hắn lạnh đến mức khó có thể tưởng tượng nổi.