Bởi vì hai người họ đều đang đi ra ngoài, nên Trình Vị Vãn không nghe rõ được mấy câu mà bọn họ nói sau đó.
Đợi đến lúc họ ra khỏi nhà, Trình Vị Vãn mới lần nữa nghe được chuyện mà cô gái kia đang nói.
Cô vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy cô ta đang nắm lấy tay Hàn Tri Phản, đi đến cạnh xe.
Hàn Tri Phản giúp cô gái kia mở cửa xe, đợi cô ta ngồi vào xe, hắn giúp cô ta đóng cửa, rồi mới lên xe.
Sau khi hai người đã ngồi vào xe yên ổn, thì xe lập tức khởi động.
Đợi đến khi không còn thấy bóng dáng xe của Hàn Tri Phản nữa, Trình Vị Vãn mới quay sang nhìn Trình Hàm.
Trình Vị Vãn cảm thấy cô bé kia rất quen, dường như là cô đã từng gặp, nhưng trong chốc lát, cô lại không nhớ ra được. Cô tiếp tục chơi cùng Trình Hàm, một lát sau, lúc trả lời câu hỏi của thằng bé, cô mới chợt nhớ ra. Cô đã từng nhìn thấy hắn đưa cô gái kia về căn hộ ở gần vườn hoa Vĩnh Di, lúc đó cô đang mang thai Trình Hàm, mỗi ngày cô đều đến đó.
Cô nhớ rất rõ đêm hôm đó, ngay tại cửa sổ, hắn và cô ta đã thân mật như thế nào.
Đã hai năm rồi mà hắn vẫn còn liên lạc với cô ta… Dường như hắn đối xử với cô ta rất tốt… Không biết rằng đó có phải là cô gái mà hắn đối xử tốt nhất hay không, nhưng cô biết, ít nhất tốt hơn nhiều so với cô.
Nghĩ đến đây, Trình Vị Vãn nhếch môi cười tự giễu.
Sao cô có thể so sánh bản thân với cô gái kia được cơ chứ? Cô thật sự không biết tự lượng sức mình, đối với hắn bất kỳ một cô gái nào gặp được trên đường cũng có thể tốt hơn so với cô.
“Mẹ, mẹ cười gì vậy?” - Thấy Trình Vị Vãn cười, Trình Hàm ngửa đầu hỏi.
Trình Vị Vãn lắc đầu, sờ đầu Trình Hàm, cô không nói gì, chỉ tiếp tục chơi đồ chơi cùng thằng bé.
Hàn Tri Phản quay về, còn dẫn theo một cô gái cùng về, thế nhưng điều đó cũng không gây ra bất kỳ ảnh hưởng
gì với Trình Vị Vãn. Quản gia lên lầu thông báo với cô đã chuẩn bị xong bữa tối, vì thế, cô đứng dậy ôm Hàm Hàm đi rửa tay sạch sẽ, sau đó xuống lầu dùng bữa.
Sau khi ăn no, vẫn giống như thường ngày, Trình Vị Vãn dẫn Hàm Hàm đi dạo trong công viên của cư xá một lát.
Về đến nhà, cô tắm rửa cho Trình Hàm, đặt thằng bé lên giường trong phòng dành cho bé, rồi mới xuống lầu, tự tay pha cho con một ly sữa bò, mang lên.
Vừa chăm chú nhìn Trình Hàm uống sữa, Trình Vị Vãn vừa cầm quyển truyện trên tay, bắt đầu kể chuyện trước khi ngủ cho thằng bé.
Cửa phòng dành bé không khóa, có người hầu đang chăm sóc cây cỏ ở phòng tắm nắng bên cạnh, cửa phòng bên đó cũng không đóng, nên chuyện bọn họ nói với nhau, thỉnh thoảng sẽ vọng vào phòng dành cho bé.
“Cô có thấy cô gái mà Hàn tiên sinh dẫn về lúc chiều không?”
“Tôi không thấy, nhưng mà tôi nghe quản gia nói là cô ấy rất đẹp.”
“Đâu chỉ có đẹp, tôi còn nghe nói xuất thân của cô ấy là người mẫu, dáng người rất chuẩn đấy. Lúc chuẩn bị bữa tối, tôi vô tình nghe được quản gia nói chuyện phiếm với bảo mẫu, quản gia nói, cô gái kia chính là vị hôn thê của Hàn tiên sinh…”
Trình Vị Vãn đang đọc truyện bất chợt ngừng lại.
“Vị hôn thê? Hàn tiên sinh muốn kết hôn?”
“Đúng vậy, là quản gia nói nên có thể chắc chắn là đúng. Nghe nói quản gia hiện đang giúp Hàn tiên sinh chuẩn bị hôn sự đó!”
“Vậy Trình tiểu thư thì sao? Cô ấy là mẹ ruột của tiểu thiếu gia mà…”
“Có thể như thế nào được nữa, chắc chắn là bị đuổi đi. Giống như trước đây, không cho cô ấy gặp tiểu thiếu gia nữa chứ sao…”