"Đúng thế, còn làm sao được, nhất định sẽ để tôi đi..." - Sau khi một người giúp việc nói xong, Trình Vị Vãn cũng nhẹ nhàng nói nhỏ: "... Nhưng mà cũng may, tôi chưa từng nuôi hi vọng, nên bây giờ cũng không thất vọng gì, cũng may, còn tốt..."
Trình Vị Vãn nói "còn tốt" vài lần thì im lặng hẳn.
Trình Hàm bên cạnh cứ tưởng là cô đọc truyện, nhưng mà cậu bé nghe không hiểu nên tròn mắt chờ mong những tình tiết tiếp theo.
Trình Vị Vãn không nói gì nữa, cô nhìn cuốn sách chằm chằm, thoáng run lên.
Trong căn phòng cạnh vườn hoa, mấy người giúp việc không biết Trình Vị Vãn nghe được mình nói chuyện nên vẫn trò chuyện tiếp.
"Tôi nghe quản gia nói, cô gái đó là do Lâm tiên sinh giới thiệu cho Hàn tiên sinh, hai năm trước hai người đã ở với nhau rồi."
"Hóa ra Hàn tiên sinh thích cô gái đó hả... Tôi còn tưởng Hàn tiên sinh có ý với Trình tiểu thư..."
"Mẹ, mẹ..." - Trình Hàm nằm trên giường không thấy Trình Vị Vãn kể chuyện, cậu sốt ruột muốn biết những tình tiết tiếp theo, nhịn không được mới bắt đầu thúc giục.
Trình Vị Vãn hoàn hồn, nhỏ giọng nói với Trình Hàm, "Đợi mẹ một lát", sau đó mới đi xuống giường, đến trước cửa phòng con, nhẹ nhàng đóng cửa.
Ngăn lại câu chuyện của hai người giúp việc, Trình Vị Vãn cầm sách lên, tiếp tục đọc cho Trình Hàm nghe như thể chưa hề xảy ra chuyện gì, từ tốn kể.
Đọc được một nửa, rốt cuộc Trình Hàm không chịu nổi cơn buồn ngủ, nhắm mắt thiếp đi.
Trình Vị Vãn nhỏ giọng dần dần, mãi đến khi Trình Hàm ngủ say cô mới ngừng hẳn.
Cô không cất sách, xuống giường rời đi như mọi ngày, mà lại quay đầu ngơ ngác nhìn qua cửa sổ.
Mãi một lúc lâu, Trình Vị Vãn mới định thần, đặt cuốn sách cổ tích xuống, dém chăn lại cho Trình Hàm, sau đó nhìn con ngủ một
lúc, cô cúi đầu hôn lên trán cậu như lưu luyến không nỡ rời xa, đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt non nớt của Trình Hàm hồi lâu, cô mới dừng lại, thẳng người lên, rời khỏi phòng lặng yên không tiếng động.
Tắm rửa xong, Trình Vị Vãn nằm trên giường mãi mà không ngủ được.
Có một số việc cô không muốn nghĩ nhiều, cũng sợ mình sẽ tiếp tục nghĩ nên bèn ngồi dậy mở TV.
TV phát bản tin tài chính và kinh tế, là kênh mà Hàn Tri Phản thường xem, Trình Vị Vãn không có hứng thú nên cầm điều khiển từ xa chuyển sang chương trình nghệ thuật, không ngờ chuyển kênh liên tiếp, cô lại gặp một người quen trên TV.
Là ba cô, Trình Vệ Quốc đang nhận phỏng vấn.
Trong TV, ba cô mặc một bộ tây trang, vì thường xuyên vận động và chăm sóc cơ thể nên vóc dáng của ông rất tốt, cũng trẻ hơn nhiều.
Tính ra, hình như lần cuối cùng hai người gặp nhau đến nay cũng đã ba năm rồi, ba năm... Khóe mắt cô đã dần có nếp nhăn, nhưng nhìn ba vẫn giống như ngày trước, không có gì khác biệt, thậm chí còn trẻ khỏe hơn.
Tốc độ nói của ông vẫn rất từ tốn, nhấn từng chữ rõ ràng, giống như một chuyên gia học thuật nhiều chữ nghĩa.
Lúc MC đặt câu hỏi, ông nhìn MC chăm chú, khóe môi mỉm cười trông cực kỳ lịch sự.