“Sau khi mẹ cô ấy qua đời, các dịp lễ tết, trung thu, Trình Vị Vãn hầu như đều trải qua một mình.”
“Lúc cô ấy bệnh, có bảo mẫu thì còn có người bưng trà rót nước cho, bảo mẫu không có thì cô ấy phải tự mình chăm sóc bản thân.”
“Bảo mẫu nói, có một lần sau khi bà ấy nghỉ tết xong đi làm lại, nhìn thấy Trình Vị Vãn kéo một bình gas nặng gần bằng cô lên lầu.”
“Trình Vị Vãn mười bốn mười lăm tuổi, Trình Vệ Quốc có một giai đoạn không như ý muốn, mỗi ngày đều uống rượu.”
“Sau khi uống say trở về nhà, ông ta thích trút giận lên Trình Vị Vãn, lúc nào cũng mắng chửi hơn một tiếng đồng hồ, có những lúc chửi không làm Trình Vệ Quốc hết tức thì ông ta còn lấy đồ ném vào người cô.”
“Sau đó, sự nghiệp của trình Vệ Quốc lại bắt đầu như cá gặp nước, hắn cũng bắt đầu hạn chế về nhà.”
“Năm Trình Vị Vãn mười tám tuổi, lúc đi qua đường không cẩn thận, bị xe đụng dẫn đến hôn mê tại chỗ.”
“Có người tốt bụng đã lấy điện thoại cô ấy liên lạc với Trình Vệ Quốc, nhưng Trình Vệ Quốc không hề nghe máy, sau khi cô ấy tỉnh lại, người cô ấy nghĩ đến đầu tiên là Trình Vệ Quốc - người thân duy nhất trên đời này của cô ấy – cô ấy gọi điện cho ông ta nhưng ông ta vẫn không nghe máy, cô ấy kiên nhẫn bấm gọi lại mấy lần nhưng trong điện thoại chỉ hỏi cô có xong hay chưa, có thấy phiền hay không thôi.”
“Sau đó, Trình Vị Vãn tốt nghiệp cấp ba, bảo mẫu không còn chăm sóc cô ấy nữa, nhưng bảo mẫu có nói với tôi, nơi Trình Vị Vãn học đại học là viện y học. Đó là trường đại học mà lúc đó Trình Vệ Quốc theo giảng dạy…”
“Bảo mẫu nói, mặc dù Trình Vị Vãn không nói gì nhưng xem ra cô ấy vẫn rất khao khát tình thương của ba, cô ấy vẫn hy vọng mình có thể có một gia đình hòa thuận yêu thương nhau như những đứa trẻ khác.”
“Vì ý nghĩ này mà cô ấy cố gắng rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không thể thực hiện được.”
“Sau khi Trình Vị Vãn học đại học, cắt đứt liên lạc với bảo
mẫu. Tôi có cố tình chạy đến trường đại học của cô ấy, điều tra bạn học lúc đó của cô, sau đó thử liên hệ với vài người, có vài người liên hệ được, có người số điện thoại để lại cho trường đã không dùng nữa, cũng may có một nữ sinh có quan hệ khá tốt với Trình Vị Vãn, bây giờ vẫn còn liên lạc với cô ấy, cô ta nói với tôi, trong lớp của bọn họ, ban đầu ngoài những nữ sinh sống cùng ký túc xá với cô ấy ra thì không ai biết cô ấy là con gái của giáo sư Trình Vệ Quốc.”
“Là Trình Vệ Quốc không chô cô ấy nói ra ở trường đại học.”
“Rất nhiều lúc, Trình Vị Vãn và Trình Vệ Quốc đi đối diện nhau nhưng Trình Vệ Quốc vẫn không cười với cô.”
“Ngày nhà giáo, rất nhiều sinh viên tặng quà cho Trình Vệ Quốc, Trình Vị Vãn cũng tặng, nhưng Trình Vệ Quốc cười ha hả khi nhận quà của các sinh viên khác, còn quan tâm về chuyện học, sức khỏe của các học viên ấy, thậm chí khi biết hoàn cảnh gia đình các em ấy khó khăn còn lấy tiền túi của mình phụ giúp các em ấy, nhưng Trình Vệ Quốc lại không nói một lời nào với Trình Vị Vãn. Lúc đó chi phí sinh hoạt đều do Trình Vị Vãn tự kiếm được, ban đầu lúc chưa viết tiểu thuyết để kiếm tiền, học phí cô còn không đủ nộp, cô gọi cho Trình Vệ Quốc nói thiếu tiền, Trình Vệ Quốc không đủ kiên nhẫn nghe nên chuyển tiền cho cô, về sau mỗi lần Trình Vị Vãn gọi điện cho Trình Vệ Quốc, câu đầu tiên ông ta nói là có phải lại cần tiền không?”
“Cô bạn học kia nói với tôi, đó không phải là chuyện quá đáng nhất, chuyện quá đáng nhất là trường học có mấy sinh viên nam không thích học hành, ỷ vào gia đình có chút tiền liền coi trời bằng vung.”