“Trong số bọn họ có một người không biết làm sao lại thích Trình Vị Vãn nhưng không phải thật lòng mà là chỉ muốn chơi đùa cho vui.”
“Trình Vị Vãn từ chối bọn họ nhưng mỗi tối lúc Trình Vị Vãn từ thư viện về ký túc xá, bọn họ lại chặn đường cô.”
“Mấy người đó có uống chút rượu, động thủ với Trình Vị Vãn, còn muốn lôi cô cùng đi đến quán karaoke, Trình Vệ Quốc lúc đó từ phía bên cạnh đi ngang qua cũng không thèm quan tâm…”
“Cô nữ sinh kia nói, đừng thấy Trình Vệ Quốc nói với bên ngoài là chăm sóc gia đình, nói sau khi vợ mất, một mình nuôi con gái, vừa làm cha vừa làm mẹ rất vất vả, thật ra toàn là giả thôi, Trình Vệ Quốc trước giờ chưa từng để ý hay quan tâm con gái mình!”
“Sinh nhật người khác, dù Trình Vệ Quốc không phải người thân thì ông ta cũng tặng quà, nhưng sinh nhật của con gái Trình Vị Vãn, đến lời chúc mừng sinh nhật ông ta cũng không nói.”
“Cô nữ sinh đó còn nói, Trình Vệ Quốc chỉ nghĩ cho bản thân ông ta, ông ta chưa từng nghĩ cho Trình Vị Vãn, trong mắt ông ta, nếu có thể quay lại, ông ta tuyệt đối không muốn có đứa con gái Trình Vị Vãn này, thậm chí ở trường đại học, Trình Vị Vãn gọi điện cho trình Vệ Quốc, chính tai bọn họ nghe thấy Trình Vệ Quốc nói rằng điều hối hận nhất trong cuộc đời ông ta là có đứa con như cô ấy!”
“Điều này vẫn không phải là mặt tàn nhẫn nhất Trình Vệ Quốc cho Trình Vị Vãn, tàn nhẫn hơn là..”
Lâm Sinh mãi kể chuyện, lúc nói đến đây bỗng nhiên dừng lại.
Hắn có vẻ do dự như thể không biết có nên nói hay không.
Hàn Tri Phản không nói tiếng nào từ lúc Lâm Sinh bắt đầu nói, nhìn thấy vẻ do dự của Lâm Sinh, hắn lạnh lùng nói: “Nói đi, không sao.”
Lâm Sinh nhấp môi, qua một lúc rồi nói tiếp: “Tàn nhẫn hơn là ba năm trước, sau khi anh chia tay với cô ấy, Trình Vệ Quốc biết cô chưa kết hôn mà có thai nên gọi điện cho cô ấy.”
“Đó là lần đầu tiên Trình Vệ Quốc gọi cho cô ấy, nữ sinh kể chuyện này cho tôi
lúc ấy cũng ở bên cạnh Trình Vị Vãn, cô ta nói, Trình Vị Vãn lúc đó rất vui, rất kích động, lúc nghe máy, ngón tay cô đến run lên.
Sau khi kết nối, Trình Vị Vãn vừa gọi ba thì Trình Vệ Quốc bắt đầu la mắng, Trình Vệ Quốc mắng cô không biết xấu hổ, nói cô là gái bao… Hầu như những lời khó nghe nhất ông ta đều nói ra, thậm chí ông ta còn cảnh cáo cô phải đến bệnh viện bỏ đứa bé!
Cô ấy không chịu nên đã xảy ra xung đột với Trình Vệ Quốc, đó là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn cô ấy xung đột với Trình Vệ Quốc, Trình Vệ Quốc tức giận, lúc đó nói muốn cắt đứt quan hệ cha con với cô ấy, hơn nữa ông ta còn cảnh cáo cô sau này không được nhắc đến ông ta ở bên ngoài!
Cô nữ sinh kia nói, sau khi Trình Vệ Quốc ngắt máy, Trình Vị Vãn làm như thể không có chuyện gì xảy ra, cô ấy nói với bọn họ có việc nên đi trước nhưng nhìn có vẻ gì không đúng nên bọn họ lén đi theo cô ấy, bọn họ thấy cô ấy trốn vào một góc không người rồi khóc rất thương tâm…”
Lâm Sinh nói hết những gì mình biết rồi ngẩng đầu nhìn Hàn Tri Phản.
Người đàn ông ngồi trên ghế làm việc, nét mặt bình tĩnh, dáng vẻ như những gì Lâm Sinh nói hắn đều không nghe thấy vậy.
Không khí trong văn phòng yên tĩnh một lúc, Lâm Sinh lại nói: “Cô ấy là con gái của Trình Vệ Quốc, anh nói để cô ấy sống không bằng chết cũng có nghĩa là để Trình Vệ Quốc sống không bằng chết, anh còn nói, cho hắn nếm mùi sinh ly tử biệt và cảm giác đau đớn như hắn đã gây ra cho anh, nhưng…”
Lâm Sinh nói đến đây, nghĩ đến những việc ban đầu hắn giúp Hàn Tri Phản làm với Trình Vị Vãn, đột nhiên không nói nữa.