“Lúc Trình Vị Vãn còn rất nhỏ, cha mẹ đã bắt đầu bỏ cô ấy ở nhà một mình.”
“Mẹ của Trình Vị Vãn… vào năm cô ấy đang học lớp hai tiểu học, vì mắc bệnh mà qua đời rồi.”
Ba mẹ hắn qua đời sớm, để lại hắn và Ly Ly chỉ biết nương tựa vào nhau mà sống. Hắn hiểu rất rõ tình cảnh bất lực đó, nhưng hắn còn có em gái làm bạn, còn cô ấy thì sao? Chỉ có một mình… mặc dù là cha đẻ, nhưng cũng như người dưng…
Với ý nghĩ như vậy hiện lên trong đầu Hàn Tri Phản, trước mắt hắn hiện ra cảnh tượng một cô bé Trình Vị Vãn tràn đầy mong đợi mà gọi điện thoại cho Trình Vệ Quốc, hỏi ông ta có thể đến trường họp phụ huynh hay không, bị Trình Vệ Quốc từ chối, cô bé thất vọng cúp điện thoại, lặng lẽ rơi nước mắt.
Trong lòng Hàn Tri Phản giống như bị cái gì bóp chặt lại, nổi lên cơn đau dữ dội.
Hắn biết rõ, bản thân không nên nhớ lại những điều mà Lâm Sinh nói, nhưng hắn không thể khống chế được, theo những lời không ngừng lọt vào tai, trước mắt hắn có một hình ảnh xẹt qua.
Hình ảnh cô ấy lúc nhỏ, mở đôi mắt thật to, bị những đứa trẻ đồng trang lứa bắt nạt, rồi lại không biết làm sao.
Dáng vẻ cô ấy mười tám tuổi lúc gặp tai nạn xe, một mình cô độc bất lực ở trong bệnh viện.
Cảnh tượng cô ấy nhìn ba của mình đối với tất cả những học sinh khác đều rất dịu dàng đầm ấm, nhưng lại coi mình như một đứa vô hình vậy.
Hình ảnh cô sợ hãi gọi điện thoại cho Trình Vệ Quốc xin học phí.
Hình cảnh cô bị tụi con trai ức hiếp, Trình Vệ Quốc lại làm như không thấy gì mà đi lướt qua…
Hắn nghĩ rằng, trong lòng Trình Vị Vãn lúc đó không buồn vì bị tụi con trai bắt nạt, mà vì bị chính cha đẻ của mình ghẻ lạnh?
Thảo nào lúc đầu hắn ôm mục đích tiếp cận cô, đều cảm thấy cô có chút đề phòng, thì ra thế giới này chưa bao giờ dịu dàng đối đãi với cô.
Hắn vốn tưởng rằng rất khó để theo đuổi cô, hắn vạch ra nhiều kế hoạch như vậy, nhưng ai mà ngờ được, ngay từ kế hoạch đầu tiên, hắn đã hạ gục được cô rồi.
Lúc đó, hắn vô cùng đắc chí, cảm giác sức hấp dẫn của bản thân thật ghê gớm, mà cô
cũng thật ngốc thật dễ dụ. Cho tới hôm nay hắn mới biết rằng, không phải sức hấp dẫn của hắn lớn, cũng không phải cô ấy thật ngốc thật dễ dụ, mà là từ trước tới giờ chưa có ai tốt với cô ấy như vậy, hắn là người đầu tiên. Cô ấy đề phòng là vì cô ấy không dám đón nhận, đến lúc cô ấy thực sự đón nhận, lại ôm theo cái tình cảm đó suốt đời suốt kiếp.
Cái đêm mà cô ấy trao thân mình cho hắn, hẳn là thích lắm chứ? Cảm thấy bản thân bao lâu nay, cuối cùng đã gặp được điều tốt đẹp.
Thảo nào, sau đêm cô và hắn ở cùng nhau, mỗi ngày cô ấy đều rất vui vẻ, cho dù mấy ngày liền hắn không thèm để ý đến cô, cô vẫn không oán trách một lời nào. Hắn cứ nghĩ rằng là tính cách cô bao dung, bây giờ hắn mới biết, là bởi vì cô từ trước tới tới giờ chưa từng được nhận những điều tốt đẹp, vì thế sau khi nhận được điều tốt đẹp, cô dễ dàng có cảm giác thấy đủ và thỏa mãn.
Còn hắn thì sao?
Đem đến cho cô toàn là những âm mưu, lừa gạt.
Hắn không chút nể tình mà từ bỏ cô, không chút do dự nào làm mất đứa con của cô, không chút lương tâm mà đem người phụ nữ khác về nhà diễn trò thân mật cho cô xem…
Hắn hết lần này đến lần khác đánh vào điểm yếu của cô, hết lần này đến lần khác khiến cô tổn thương.
Người mẹ yêu thương cô, từ rất sớm rất sớm đã rời xa cô rồi.
Cha đẻ của cô, lại đem đến cho cô cô vàng những tổn thương.
Mà hắn… cô ấy cứ tưởng rằng mình cuối cùng đã gặp được người bạn đời, kết quả là, hắn lại đẩy cô xuống địa ngục.
Thảo nào cô mắc phải chứng trầm cảm, thảo nào cô không thể sống được nếu thiếu Hàm Hàm, thảo nào đêm khuya lúc ở một mình cô đều không thể ngủ được.
Lúc đầu hắn ta rõ ràng bởi vì Ly Ly, mới tiếp cận cô ấy.