Hắn nghĩ rằng, cô là con gái của Trình Vệ Quốc, là con gái duy nhất, Trình Vệ Quốc nhiều lần công khai nhắc tới đứa con gái này, cô ấy chắc chắn sẽ là sự uy hiếp đối với Trình Vệ Quốc, hắn chỉ cần khiến cô sống không bằng chết, Trình Vệ Quốc nhất định sẽ sống không bằng chết như vậy.
Nhưng từ đầu cho đến bây giờ, hắn thật sự đã khiến cô sống không bằng chết rồi, thế nhưng mục tiêu đích thực của hắn là Trình Vệ Quốc vẫn sống yên bình trên cõi đời này, rất ung dung tự tại.
Tất cả những thứ hắn hao tâm tổn sức để làm, căn bản không đạt được mục đích mà hắn mong muốn.
Người đích thực cần bị trừng phạt, hắn lại không trừng phạt nổi, vậy thì thôi đi, hắn yêu cô ấy, không dám thừa nhận, hắn sợ bản thân quá say mê cô ấy, còn vội vàng tìm đại một người phụ nữ để kết hôn. Cô ấy phải ly hôn, còn hắn ta thì sao? Không chịu để cô đi, còn tàn nhẫn ép cô ngủ với hắn.
Buồn cười, thật sự rất buồn cười!
Càng buồn cười hơn là, hắn làm tổn thương cô coi như xong, bởi vì do hắn, bởi vì hắn khiến cô mang thai, cô còn bị Trình Vệ Quốc đối xử tệ bạc như vậy, thậm chí Trình Vệ Quốc còn đoạn tuyệt quan hệ cha con, gần ba năm trời đều chưa từng để ý đến cô…
Hàn Tri Phản hắn biết rằng đây chính là một sự ngu xuẩn, gây ra chuyện cười buồn cười đến như vậy!
Trên thế giới này, còn có người ngu xuẩn hơn cả hắn sao?
Hàn Tri Phản nghĩ tới đây, giống như là thực sự cảm thấy rất buồn cười, nhe răng toe toét cười ha ha.
Tiếng cười của hắn càng lúc càng lớn, cười đến cuối cùng, mắt hắn đã ửng đỏ.
Làm sao đây, ngực hắn đau dữ dội, đau tới mức hắn cảm giác bản thân muốn theo đó mà chết đi.
Làm sao đây, hắn có chút mơ hồ, cảm thấy bản thân hít thở có chút khó khăn, giống như sắp thở không được mà tiêu đời vậy.
Làm sao đây, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân giống một tên ngốc, một tên ngốc chính cống.
Làm sao đây, hắn có chút hoang mang, loại cảm giác hoang mang không nói nên lời này, hắn đối xử với cô ấy như vậy, hết lần này đến lần khác tổn thương cô ấy như vậy…
Cô ấy nhất định rất thất vọng về hắn, cô ấy nhất định không dám tin hắn thêm một lần nào nữa…
Cho nên, hắn phải làm sao đây?
Lúc không biết tình hình của cô ấy và Trình Vệ Quốc,
hắn cũng đã ý thức được bản thân mình đã yêu cô, lúc đó, hắn vẫn có thể lấy Ly Ly để che giấu nỗi lòng mình.
Còn bây giờ thì sao?
Hắn không còn cách nào khác lấy việc báo thù để lừa mình dối người, bịt tai mà đi trộm chuông rồi.
Hắn ngoại trừ ảo não, hối hận, tự trách mình ra, còn có cả yêu.
Hắn thật sự yêu cô, cho dù cô có tin hay không đi nữa, hắn đều thật lòng yêu cô, chỉ là, hắn còn xứng để yêu cô sao?
Không xứng rồi!
Hắn đâu cần đến thể diện, vẫn còn hi vọng xa vời rằng hắn xứng đáng yêu cô!
Hắn thật không biết xấu hổ rồi!
Đúng như vậy, hắn làm sao có thể không biết xấu hổ như thế!
Nghĩ như vậy, Hàn Tri Phản đột nhiên đưa tay ra, tát thật mạnh vào mặt mình một cái.
Hàn Tri Phản dường như cảm thấy một cái tát không đủ, lại giơ tay lên lần nữa, tát liên tiếp vào mặt mình thêm mấy cái.
Đau không?
Rất đau.
Nhưng nỗi đau này, so với những vì hắn đã gây ra cho cô, đã là cái gì chứ?
Lâm Sinh nói không sai, trước khi Lâm Sinh giúp hắn đối phó với cô, hỏi hắn chắc chắn muốn làm như vậy sao? Có phải là không tốt cho lắm không, làm như vậy với một người phụ nữ thì…
Lúc đó hắn không hề nghĩ ngợi gì trả lời Lâm Sinh một câu, chắc chắn muốn làm như vậy.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, hắn biết được cục diện bây giờ sẽ như thế này, vào lúc bắt đầu, hắn nhất định, nhất định sẽ trả lời Lâm Sinh một câu rằng, tôi đổi ý rồi, tôi không muốn làm như vậy.
Nhưng sự việc đã phát triển đến mức này rồi, thời gian không thể quay ngược lại, trên đời cũng chẳng bán thuốc chữa hối hận, ngoại trừ ảo não và hối hận ra, điều hắn càng nên nghĩ tới là, tiếp theo, hắn rốt cuộc nên làm gì?