Không biết thế nào, Hàn Tri Phản đột nhiên nhớ đến, lúc trước khi Trình Vị Vãn chuyển phát nhanh cho hắn chìa khóa nhà ở hoa viên Vĩnh Di, tờ giấy bên trong có ghi: “Nghe nói, anh đã tìm được tình yêu mới, từ nay về sau, người hùng của em sẽ chiến đấu vì một cô gái khác rồi.”
Trái tim Hàn Tri Phản như bị đâm một dao, đau đến mức hô hấp cũng trì trệ, một lúc sau, đầu óc hắn mới bắt đầu tư duy trở lại.
Không có đâu, hắn chưa từng có tình yêu mới, cũng không chiến đấu đổ máu vì một cô gái nào khác…
Dù là trong lòng hắn có tâm tư xấu xa nhưng cả đời này hắn chỉ có một mình cô.
Hắn nói những lời này với cô, liệu cô có thể tha thứ cho hắn, có thể tin tưởng hắn, có thể ở bên cạnh hắn không?
Chỉ là, hắn tổn thương cô sâu sắc như thế, hắn làm sao có thể không biết xấu hổ mà nói yêu cô?
Nhưng lại càng xấu hổ hơn, hắn thật tâm thật ý yêu cô… Chẳng phải có câu “đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại” sao?
Hắn biết bản thân mình sai, hắn sửa, về sau sẽ sửa toàn bộ, liệu cô có bằng lòng cho hắn cơ hội để hắn được đối xử tốt với cô một lần nữa không?
Hắn cam đoan hắn sẽ đối xử với cô thật tốt, yêu cô thật nhiều, cho cô tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới, hắn sẽ bù đắp lại tất cả những gì hắn nợ cô, những gì người khác nợ cô; hắn sẽ không khiến cô tức giận, cũng sẽ không khiến cô đau lòng, càng không phụ lòng cô…
Liệu cô có bằng lòng cho hắn một cơ hội, bằng lòng tin tưởng hắn thêm lần nữa?
Một lần, chỉ cần một lần, một lần là tốt lắm rồi.
Nghĩ vậy, Hàn Tri Phản đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế, hắn lấy chìa khóa xe và áo khoác, đi ra khỏi phòng làm việc, chạy nhanh xuống lầu.
Hắn giẫm chân ga, chạy như điên về nhà.
Trên mặt hắn có dấu ngón tay rất rõ ràng, lúc hắn vào nhà, quản gia thấy vậy, vẻ mặt bà ta vừa căng thẳng vừa đau lòng hỏi hắn có chuyện gì vậy, hắn không để ý đến quản gia, bước nhanh lên cầu thang, chạy vội vào phòng ngủ.
Cô đang ngủ.
Hàn Tri Phản vốn định gọi “Trình Vị Vãn” nhưng nhanh chóng biến mất bên môi.
----
Hàn Tri Phản đã một đêm không ngủ, hắn đã trông chừng Trình Vị Vãn cả
đêm.
----
Sau khi Trình Vị Vãn tỉnh dậy, thứ cô nhìn thấy đầu tiên là Hàn Tri Phản.
Người đàn ông râu mọc đầy cằm, đôi mắt vằn đỏ, trên mặt còn có in hằn dấu ngón tay sưng đỏ.
Trình Vị Vãn thấy Hàn Tri Phản như vậy, cô ngẩn người sau đó thu hồi tầm mắt, vẫn như mọi ngày, cô im lặng không nói, lặng lẽ vén chăn, xuống giường, đi vào phòng tắm.
Rửa mặt xong, Trình Vị Vãn chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ, đi tìm Hàm Hàm.
Cô cho rằng Hàn Tri Phản sẽ không nói chuyện với cô, nhưng cô không ngờ, lúc cô đi đến cửa, Hàn Tri Phản bỗng gọi cô dừng lại: “Vãn Vãn.”
Hắn gọi cô là Vãn Vãn, ngữ khí giống hệt như trước đây, lúc cô tưởng rằng hắn yêu cô.
Trình Vị Vãn đứng đưa lưng về phía Hàn Tri Phản trong một lúc, sau đó quay đầu nhìn hắn.
Cô không lên tiếng.
Hàn Tri Phản nuốt một ngụm nước bọt, hắn nói: “Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”
Trình Vị Vãn bị thái độ chuyển biến đột ngột của Hàn Tri Phản làm cho có chút luống cuống.
Cô cho rằng hắn đang bày trò gì đó, cô không dám đồng ý, nhưng cũng không từ chối.
“Em đói không, nếu không thì em ăn sáng trước đi rồi chúng ta nói chuyện?”
Hàn Tri Phản lại lên tiếng lần nữa khiến Trình Vị Vãn biết hắn đang nghiêm túc, cô lắc đầu.
“Vậy em ngồi đi đã.” - Hàn Tri Phản chỉ một bên giường.
Trình Vị Vãn không ngồi.
Hàn Tri Phản lại nuốt nước bọt, dường như sợ bị người khác quấy rầy, hắn đi đến cửa phòng ngủ, khóa trái cửa lại, sau đó xoay người, đối diện với Trình Vị Vãn.
Cô không ngồi, hắn cũng không ngồi.
Hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt cô một lúc, lên tiếng: “Vãn Vãn, chúng ta còn thể quay lại không?”