“… Cho nên, Vãn Vãn, hãy cho anh một cơ hội nữa để chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không?”
Câu hỏi cuối cùng của Hàn Tri Phản khiến Trình Vị Vãn chớp chớp mắt, từ sự hoảng hốt đến tỉnh táo.
Đối diện với ánh mắt mong chờ của Hàn Tri Phản, cô không lên tiếng mà chỉ đi về phía ghế sofa cách đó không xa.
Hàn Tri Phản cau mày, trong mắt hiện lên sự khó hiểu.
Rất nhanh, hắn trông thấy Trình Vị Vãn cầm lên một chiếc túi trên ghế sofa, cô lấy ra một hộp thuốc màu trắng, đổ ra vài viên thuốc rồi bỏ vào miệng.
Hắn biết, đó là thuốc chống trầm cảm.
Hắn đang nói chuyện với cô, sao cô lại bỗng nhiên đi uống thuốc?
Hàn Tri Phản nhịn không được lên tiếng: “Vãn Vãn?”
Nghe thấy giọng nói Hàn Tri Phản, cô xoay đầu nhìn về phía hắn.
Cô nhìn hắn một lúc lâu mới nhẹ nhàng chớp chớp mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Cho dù giọng nói của cô rất nhỏ nhưng Hàn Tri Phản vẫn nghe rõ ràng.
Cô nói, hóa ra đây không phải ảo giác của mình…
Dường như có một con dao đâm mạnh vào trái tim Hàn Tri Phản, Hàn Tri Phản đau đến mức cơ thể run lên nhè nhẹ.
Hắn vừa nói với cô nhiều lời như vậy mà cô lại cho rằng bản thân mình bị ảo giác… Trong lòng cô, rốt cuộc có bao nhiêu phần không dám tin những lời hắn nói với cô nên mới có phản ứng như vậy?
Hàn Tri Phản nhịn không được, nhẹ giọng đáp: “Vãn Vãn, xin lỗi.”
Xin lỗi… là hai chữ bất lực và vô dụng nhất trên thế giới.
Nhưng giờ này khắc này, ngoài hai từ này ra, Hàn Tri Phản thật sự không biết bản thân mình còn có thể nói điều gì nữa.
Trình Vị Vãn không lên tiếng.
Giống như cô đang nhìn Hàn Tri Phản, cũng giống như cô đang nhìn vào một khoảng không nào đó, ánh mắt trống rỗng.
Trong đầu cô đang suy nghĩ một lượt từ đầu đến cuối những lời Hàn Tri Phản vừa mới nói kia.
Hắn nói hắn yêu cô, hắn nói hắn nghiêm túc muốn cùng cô bắt đầu lại từ đầu, hắn nói cô hãy cho hắn một cơ hội, chỉ cần một cơ hội thôi. Hắn còn nói, sau này sẽ đối xử với
cô thật tốt… Thậm chí, hắn còn nói lời xin lỗi với cô.
Xin lỗi… hắn biết, hai năm trước khi cô bị hắn vứt bỏ, mỗi ngày cô đều nghĩ, lúc ở bên nhau rõ ràng hắn đối xử với cô rất tốt, vì sao nói vứt bỏ liền vứt bỏ như vậy? Có phải hắn đang đùa với cô không? Có lẽ nào ngày mai hắn sẽ đến xin lỗi cô không? Nếu hắn thật sự đến xin lỗi, cô nhất định không tha thứ cho hắn… Mặc dù trong lòng nghĩ như thế, nhưng cô rất rõ, lúc đó, chỉ cần hắn đến xin lỗi, bản thân cô sẽ không tính toán mà ở bên cạnh hắn, sẽ ở bên cạnh hắn như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nhưng cô đợi một ngày lại một ngày nữa, hắn chưa từng đến tìm cô. Đến cuối cùng, thậm chí hình ảnh hắn trong mơ đối với cô đều trở nên lạnh lùng vô tình.
Về sau, cô không đợi được nữa, cuối cùng không đợi nữa. Cô đã từ bỏ lâu như vậy, hắn xin lỗi với cô, nhưng cô… nhưng cô, cô đã không còn dám tin tưởng hắn.
Đúng vậy, không dám… cô thật sự không còn bất kỳ sức lực nào để tin tưởng những lời hắn nói.
Có lẽ, có lẽ nói không chừng, chỉ là hắn đang đổi một cách khác để bắt đầu tra tấn cô.
Cho nên, cô không muốn tiếp tục nghĩ về những lời hắn nói, cứ làm như chưa từng có gì xảy ra. Chỉ cần cô không có bất kỳ sự kỳ vọng với mọi thứ trên thế giới này, cô sẽ không khổ sở.
Đúng, hắn chưa từng nói gì cả, cô cũng chưa từng nghe gì cả.
Cô rời giường, có lẽ nên đi ăn sáng, đi trông Hàm Hàm…