Trình Vị Vãn nhẹ nhàng lắc đầu, vứt hết tất cả những suy nghĩ có liên quan đến Hàn Tri Phản ra khỏi đầu, sau đó cất bước đi về phía cửa.
Lúc cô đi qua Hàn Tri Phản, Hàn Tri Phản đưa tay kéo cánh tay Trình Vị Vãn.
Thân thể Trình Vị Vãn run lên, vô thức muốn rút tay khỏi tay Hàn Tri Phản, nhưng lại bị Hàn Tri Phản nắm chặt hơn.
“Thật đó, Vãn Vãn, những điều anh vừa nói đều là thật cả đấy.”
Anh biết, anh yêu cầu như thế này rất quá đáng, rất vô sỉ, đằng nào anh cũng từng đối xử với em như thế, tổn thương em như thế.
Anh cũng biết nhất thời khiến em tin tưởng anh là rất khó, nhưng mà, Vãn Vãn, em có thể thử tin anh một lần được không? Chỉ một lần này thôi!”
Anh đảm bảo sẽ không khiến em thất vọng, huống chi, Vãn Vãn, chúng ta còn có Hàm Hàm…”
Lúc Hàn Tri Phản nói đến đó bỗng nhiên nhớ đến lâu trước đây hắn vì muốn bản thân và Trình Vị Vãn không dây dưa nữa nên đã đồng ý lấy Lena. Hắn không hề nghĩ ngợi liền lấy điện thoại ra, đưa đến trước mặt Trình Vị Vãn, gọi cho Lâm Na.
Hắn mở chế độ loa ngoài.
Lâm Na nhanh chóng nghe điện thoại, có lẽ là vì hắn gọi điện cho cô ta nên cô ta rất vui mừng: “Tri…”
Không đợi cô ta gọi xong tên mình, hắn liền lên tiếng: “Lâm Na, thật xin lỗi, tôi không thể cưới cô…”
Nói xong, hắn liền cúp điện thoại, không thể chờ đợi nhìn về phía Trình Vị Vãn: “… Vãn Vãn, quay lại được không?”
“… Hoặc là, Vãn Vãn, em nói cho anh biết đi rốt cuộc phải thế nào em mới bằng lòng cho anh một cơ hội, bằng lòng chịu tin tưởng anh một lần này?”
Trình Vị Vãn thử kéo cổ tay mình ra nhưng phát hiện không rút được, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt Hàn Tri Phản một lúc lâu, sau đó dời tầm mắt về phía ngoài cửa sổ.
Cô chăm chú nhìn ánh mặt trời rạng rỡ ngoài kia, nhìn trong chốc lát rồi nhẹ nhàng chớp chớp mắt, trầm giọng nói: “Từ lúc Hàm Hàm bị bệnh tôi
chuyển đến nhà anh đến giờ, đã khoảng hai tháng trôi qua, những ngày này, tôi với anh…”
Có lẽ vì ngượng ngùng, cô dừng một chốc, sau đó nói ra những điều khó nói: “… đã làm khoảng mười lần. Anh có thể “thường xuyên” hơn được không… kết thúc sớm một chút. Tôi muốn… nhanh chóng rời đi.”
“Vãn Vãn…”
Trình Vị Vãn không đợi Hàn Tri Phản nói ra phần phía sau, cô liền nhẹ giọng lên tiếng: “Tôi không biết anh đột nhiên nói với tôi những lời này rốt cuộc có dự định và mục đích gì khác, nhưng cho dù dự định và mục đích gì đi chăng nữa đều không dính dáng đến tôi quá nhiều. Tôi cũng không muốn biết lý do anh làm như thế, chẳng phải anh vẫn luôn hy vọng tôi cách anh thật xa sao? Tôi sẽ làm thế, chỉ cần mọi thứ giữa chúng ta đều được giải quyết sạch sẽ. Sau khi tôi rời đi, nhất định sẽ không để bản thân mình xuất hiện trong thế giới của anh nữa.”
Nói xong, Trình Vị Vãn dùng sức muốn rút cổ tay mình ra, thoát khỏi tay Hàn Tri Phản.
Hàn Tri Phản lớn giọng theo bản năng: “Vãn Vãn, những điều anh nói em đều là những lời trong lòng, anh không có bất kỳ mục đích và dự định nào cả.”
Trình Vị Vãn mấp máy môi nhưng không nói, cổ tay lại càng giãy dụa nhiều hơn.
“Nếu như em khăng khăng cảm thấy anh có dự định và mục đích gì thì bây giờ anh nghĩ ra rồi, đó là muốn ở bên em, bù đắp cho em, anh sẽ bù đắp từng chút từng chút một những việc khốn nạn mà anh đã từng làm! Đương nhiên, không phải vì anh mắc nợ em mà mới làm vậy, anh làm vậy là vì anh thật sự yêu…”