Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Quý Ức hơi nhíu nhíu mi, còn chưa kịp xác định có phải mình xuất hiện ảo giác hay không, cửa sau của phòng học liền vang lên một tiếng “phanh” thật lớn.
Qúy Ức kinh sợ đến nỗi trong tim “bùm” lên hai cái, theo bản năng mà quay đầu lại hướng về phía cửa sau.
Cánh cửa có chút cũ, lại không biết vừa bị thứ gì dùng sức đâm phá, tro bụi liền theo đó mà rơi xuống.
Cánh cửa lắc lư hai cái, còn chưa trở về như lúc đầu, tiếng “phanh” đinh tai nhức óc lại truyền đến.
Quý Ức nhìn chằm chằm cửa sau, mấy giây trước đang còn lắc lư, giây tiếp theo liền ầm ầm ngã trên mặt đất.
Theo sau đó Qúy Ức nhìn thấy đôi giày da màu đen giẫm trên ván cửa đã bị đá nằm xuống.
Thật sự có người xuất hiện … ở thời điểm cô tuyệt vọng nhất.
Quý Ức tinh tường cảm giác được tâm của chính mình lúc nãy còn tràn đầy mùi vị chết chóc, giờ đây lại bắt đầu nhảy lên mà sống lại.
Cô ngăn chặn sự xúc động trong lòng, tầm mắt theo giày da chậm rãi hướng lên trên, thấy được đôi chân dài thẳng tắp, cổ áo sơ mi trắng rộng mở lộ ra xương quai xanh tinh xảo mà xinh đẹp, hàm dưới là đường cong hoàn mĩ … Tầm mắt của Qúy Ức dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục hướng lên trên xem, dung nhan khiến người ta kinh ngạc nhưng lại quen thuộc triệt để lọt vào đáy mắt của cô.
Qua nhiều năm, sự bàng quang đối với mọi thứ của cô đã được dưỡng thành thói quen nhưng cô vẫn là không nhịn được mà nhìn chằm chằm nam nhân kia chừng mấy giây. Lúc đang thất thần nhìn người kia, trên mặt Qúy Ức lại xuất hiện mấy con nhện bò lung tung, cô không được tự nhiên lại cũng không nói nên lời, theo bản năng lắc lắc đầu, đám nhện lại bắt đầu bò đầy ra phía sau lưng của cô.
Là Hạ Qúy Thần …… Chỉ là, hắn, hắn như thế nào sẽ biết cô ở đây?
Trong đầu Qúy Ức hiện lên sự kinh ngạc, còn chưa có kịp suy nghĩ gì Hạ Qúy Thần đã đi đến trước mặt của cô.
Khóe môi của
Hạ Qúy Thần gắt gao cắn chặt, sắc mặt trầm thấp có chút dọa người, một giây cũng không nhìn đến tay chân của Qúy Ức đang bị buộc chặt liền ngồi xổm người xuống, vươn tay bắt đầu cởi dây thừng.
Hạ Qúy Thần hành động như vậy khiến hắn và Qúy Ức dựa vào nhau rất gần.
Quý Ức vô tình nhìn thấy chỗ cổ trắng nõn của Hạ Qúy Thần có mồ hôi đang từng hàng từng hàng chảy xuống.
Quý Ức giật mình rồi mới hơi quay đầu nhìn Hạ Qúy Thần đang cúi đầu, không biết hắn vừa trải qua chuyện gì, trời mùa đông thế mà người hắn lại chảy đầy mồ hôi, thậm chí trên tóc còn lấm tấm vài sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt, vài giọt mồ hôi cũng theo trán của hắn chảy xuống.
Trong phòng học thực tĩnh lặng, hai người ai cũng chưa nói chuyện với ai.
Hạ Qúy Thần vứt dây thừng vừa cởi ở chân của Qúy Ức ra, sau đó vươn tay xé băng dính ở miệng của cô trước rồi mới giải thoát dây thừng trên cổ tay của cô.
Đầu ngón tay của Hạ Qúy Thần còn chưa có đụng tới trên cổ tay của Qúy Ức, tầm mắt đã thấy vài chỗ của dây thừng đều dính máu, lúc này hắn mới hậu tri hậu giác phát hiện cổ tay của Qúy Ức bị dây thừng chà sát rách da không ít, có máu đang không ngừng chảy ra bên ngoài.
Đầu ngón tay của Hạ Qúy Thần hơi run run, tâm can đau đớn, cả người vốn đã lạnh băng giờ lại như bao phủ bởi hàn khí.
Hắn bước vào cuộc sống của cô, đem cô đặt ở nơi hắn lúc nào cũng có thể nhìn thấy, chính là vì muốn cô khỏe mạnh, nhưng chung quy hắn vẫn khiến cô bị thương ….