Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Hạ Qúy Thần vẫn duy trì tư thế bất động, an tĩnh một lát mới áp xuống sự ảo não cùng đau lòng đang quay cuồng trong lồng ngực, ngón tay đang muốn vươn tới cởi dây thừng cho Qúy Ức đột nhiên dừng lại giữa chừng, qua vài giây mới lại tiếp tục.
Bộ dạng của Hạ Qúy Thần thoạt nhìn vẫn lãnh đạm như cũ nhưng lực đạo cởi dây thừng lại ôn nhu vô cùng.
Ném dây thừng xuống xong, Hạ Qúy Thần liền cầm lấy tay của Qúy Ức kiểm tra miệng vết thương.
Nhiều năm trước kia khi còn ở Tô thành, nhất là trong khoảng thời gian tốt đẹp giữa hai người, Qúy Ức và Hạ Qúy Thần không phải chưa từng đụng chạm qua da thịt.
Cho tới bây giờ Qúy Ức vẫn còn nhớ rõ, lúc còn học cao trung, có lần cô cùng với bạn học đi leo núi, lúc xuống núi cô không cẩn thận bị trật chân, khi đó Hạ Qúy Thần liền cõng cô từ tận trên núi xuống.
Lúc ấy cô thật sự coi hắn là người bạn quan trọng nhất, ngồi xe trên lúc mệt nhọc đều không ngại ngùng mà dựa vào trên vai của hắn nhắm mắt lại ngủ.
Nhưng từ bốn năm trước, lúc cô biết người ngủ cùng cô vào đêm trước khi thi đại học không phải Hạ Dư Quang mà là Hạ Qúy Thần, lòng cô liền chua xót, hơn nữa lúc cô đi tìm Hạ Dư Quang để hỏi chuyện, Hạ Qúy Thần lại xuất hiện trước mặt của cô rồi mạnh mẽ xé nát áo của cô, còn dùng lời nói chà đạp mà vũ nhục cô, khiến cô kể từ sau đó mỗi khi gặp mặt hắn sẽ không khống chế được chính mình mà cả người trở nên cứng đờ.
Cho nên bây giờ Hạ Qúy Thần đột nhiên cầm lấy tay của cô như vậy làm cô theo bản năng rụt đầu ngón tay lại, sau đó cả người phảng phất như hóa đá, đáy mắt giống như sắp khóc đến nơi.
Thấy được phản ứng của cô, bàn tay đang nắm tay Qúy Ức của Hạ Qúy Thần liền cứng còng nhưng hắn cũng không có buông ra, chỉ cúi đầu nhìn về phía cổ tay của Qúy Ức.
Da thịt của cô vốn
là mềm mãi trắng nõn nhưng lại bị dây thừng ma sát lâu như vậy, bây giờ sưng đỏ có chút dọa người, máu thịt lẫn lộn.
Hạ Qúy Thần nhíu nhíu mi tâm, theo bản năng muốn xé áo sơ mi của mình để băng bó tạm cho cô, nhưng hắn còn chưa kịp hành động đã tinh tường cảm nhận được cảm giác ở chỗ tay của cô, cô hơi hơi dùng sức ý đồ muốn thoát khỏi tay của hắn.
Hạ Qúy Thần ngẩng đầu, nhìn vào mắt của Qúy Ức.
Quý Ức vừa tiếp xúc với ánh mắt của Hạ Qúy Thần, ngay lập tức liền rũ mắt xuống, biểu tình trên mặt của cô có chút đông cứng, âm thanh mở miệng cũng trở nên xa cách mà khô khốc: “Cái kia, cám ơn anh!”.
Cô vừa nói vừa tăng thêm sức lực ở tay, đem bàn tay từ trong lòng bàn tay của hắn rút ra.
Hạ Qúy Thần rũ mắt, nhìn về phía tay của Qúy Ức, hắn nhìn thấy rõ ràng lúc cô vừa rút tay ra khỏi tay của hắn liền chà chà vào vạt áo, như là hận không thể đem sự tiếp xúc vừa rồi tiêu tán thật nhanh.
Yết hầu của Hạ Qúy Thần như bị thứ gì chặn nghẹn lại, trong lòng cũng dâng lên khổ sở cùng bực bội không nói nên lời.
Qúy Ức còn có hy vọng với nhân vật “tiểu Cửu”, sau khi được Hạ Qúy Thần giải thoát liền vội vàng nói lời cám ơn với hắn, thấy hắn chậm chạp không có phản ứng cũng không kịp chờ đợi liền mở miệng: “Tôi còn có việc khác, cho nên đi trước …”
Tóm lại lần này là nhờ Hạ Qúy Thần, nếu không chỉ trông chờ vào chính cô thì khả năng đã vuột mất cơ hội lần này.