Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Thiên Ca căn bản không nghĩ tới sẽ có người đột nhiên xuất hiện nên hoảng sợ tới mức cả người run lập cập, đầu ngón tay đang cầm điện thoại theo bản năng mà buông lỏng, di động rơi thẳng xuống đất phát ra tiếng “bang” thật lớn.
Cô ta mất khống chế liền mở miệng hét lên “Ai đó?”, vừa hỏi xong đã nghe thấy âm thanh âm lãnh mà trầm thấp truyền tới từ đỉnh đầu: “Những chuyện cô vừa nói đều là sự thật?”
Nhận ra được giọng nói này nên cả người của Thiên Ca giống như là bị điểm huyệt, hoàn toàn cứng đờ tại chỗ.
Giây tiếp theo, người kia lại tiếp tục ép hỏi: “Cô nói với Lâm Chính Ích là cô hiểu rất rõ cô ấy, cô ấy vì nổi tiếng mà chuyện gì cũng dám làm, người nào cũng dám chơi sao?”
Những lời rét lạnh này lọt vào tai của Thiên Ca khiến lông mi giả dính trên mi mắt của cô ta hơi hơi run rẩy, lúc này mới hồi phục được một ít tinh thần.
Là hắn, Hạ Quý Thần … Hắn như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Còn có, hắn làm sao lại biết Lâm tổng mình vừa nói là Lâm Chính Ích?
Thiên Ca vẫn đang ngây người suy nghĩ, Hạ Quý Thần đại khái là thấy cô ta chậm chập không có trả lời liền không kiên nhẫn chờ, túm lấy tay của Thiên Ca hất mạnh sang bên cạnh.
Thiên Ca giống như diều đứt dây, cả người không hề đề phòng liền đụng phải thân xe ô tô, khiến xe ô tô phát hệ thống báo động, tiếng còi đinh tai nhức óc liên tiếp phát ra.
Mặc dù âm thanh ồn ào nhưng Thiên Ca vẫn tinh tường nghe thấy Hạ Quý Thần nghiến răng nghiến lợi mở miệng, hắn gằn từng chữ một, ngữ điệu cũng lạnh băng vô tình: “Cô còn nói với Lâm Chính Ích là lúc trước cô ấy một lần ngủ cùng ba người đàn ông?”
Càng nói Hạ Quý Thần lại càng thêm phẫn nộ, Thiên Ca rõ ràng cảm giác được lực đạo từ lòng bàn tay đang nắm tay cô của Hạ Quý Thần tăng thêm
rất nhiều.
Bởi vì đau nên ấn đường của Thiên Ca đều nhíu lại, sau đó mới trì độn mà nâng mí mắt lên nhìn về phía Hạ Qúy Thần.
Không biết Hạ Quý Thần đi đâu mà quần áo rất chỉnh chu, hắn mặc áo sơ mi trắng cùng tây trang màu đen, tuy rằng kiểu dáng đơn giản hào phóng nhưng lại mang đến cảm giác tao nhã. Chỉ là sắc mặt của hắn trầm thấp đến đáng sợ, giống như là bão tố sắp nhấn chìm mọi thứ, chỉ cần nhìn khóe môi của hắn cũng biết được đáy lòng hắn có bao nhiêu phẫn nộ.
Hắn từ trên cao cúi xuống nhìn chằm chằm Thiên Ca, đáy mắt của hắn cơ hồ có một ngọn lửa muốn bùng lên.
Biểu tình như vậy của Hạ Quý Thần Thiên Ca đã từng gặp qua một lần, chính là ba năm trước đây, một tháng sau khi Qúy Ức xảy ra tai nạn xe cộ, hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Biểu tình khi đó của hắn so với bây giờ còn khiến người ta run sợ, kinh hãi hơn nhiều.
Có lẽ ba năm trước Hạ Quý Thần phát hỏa đối với Thiên Ca nên bây giờ đã để lại bóng ma trong lòng cô ta, Hạ Quý Thần chưa có nói cái gì nhưng lưng của cô ta đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Thiên Ca sợ tới mức chân cũng bắt đầu run. Hạ Quý Thần nhìn chằm chằm Thiên Ca, không bỏ sót một chút biểu hiện nào của cô ta, đại khái là hắn nhìn cô ta một lát rồi đột nhiên cười nhạo ra tiếng: “Thật đúng là lần đầu tiên tôi gặp được một người phụ nữ không biết xấu hổ! Lúc chửi bới cùng phỉ báng người khác mà mí mắt cũng không chớp một cái”.