Dường như có một bàn tay vô hình bóp chặt cổ anh, khiến anh không cách nào thở được.
Trong phòng chỉ có một mình, yên lặng đến mức anh có thể nghe thấy tiếng tim mình đập rất chậm chạp, cũng rất nặng nề. Mỗi khi tim đập, anh có thể cảm nhận rõ được sự đau đớn và lạnh đến thấu xương.
Thật sự rất đau... đau đến nỗi khiến hàm răng va vào nhau kêu lập cập. Đau đến đổ mồ hôi lạnh, cái đau từ sâu trong lòng khiến cho anh cảm thấy thật lạnh lẽo.
Anh không tự chủ được cầm điếu thuốc đưa lên miệng, rít một hơi mạnh.
Trước khi anh quen biết cô, chỉ vì muốn làm nổi bật sự ưu tú của Hạ Dư Quang nên mới hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, không chuyện gì anh không làm.
Từ sau khi gặp cô, biết rõ cô không thích mùi thuốc lá thì anh bắt đầu cai thuốc.
Anh nghiện thuốc rất nặng, mỗi khi tâm trạng không tốt, cơn nghiện thuốc càng dữ dội. Những lúc đó, anh sẽ hút một điếu thuốc cho đỡ thèm. Nhưng lại không hút trừ những lúc cực kỳ khổ sở.
Hạ Quý Thần rít một hơi thuốc, thế nhưng lại quên nhả khói khiến cho bản thân bị sặc.
Anh che ngực, cúi gập người, ho dữ dội, trong mắt anh phủ một lớp sương mù.
Hạ Quý Thần không biết mình ngừng ho lúc nào. Chỉ biết đến khi anh tỉnh táo lại, điếu thuốc kẹp trên hai ngón tay đã cháy sắp hết.
Anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn, từ từ nhổm người dậy, sờ soạng tìm điện thoại di động.
Khoảng mười lăm phút trước, có lẽ là Quý Ức chờ mãi vẫn không thấy anh nhắn tin trả lời, nên cô ấy đã gửi một tin nhắn mới: “Anh Dư Quang, anh đã ngủ chưa?”
Ba phút sau, cô lại gửi thêm một tin nhắn: “Ngủ ngon anh Dư Quang, cũng không còn sớm nữa, em cũng ngủ đây!”
Hạ Quý Thần yên lặng nhìn chăm chú vào màn hình một lúc lâu. Anh cũng không nhắn tin trả lời mà đặt điện thoại di động xuống. Anh lấy ra một điếu thuốc rồi thẩn thờ nhìn cảnh đêm âm u bên ngoài cửa sổ. Tâm trạng vô cùng hỗn loạn và phiền chán, cứ thế anh ngồi rít
từng hơi thuốc.
Anh không biết rốt cục bản thân đã hút bao nhiêu điếu thuốc, chỉ biết là hiện tại miệng đã đắng nghét và anh vẫn chưa nghĩ thông suốt được gì.
Anh xuống giường lấy một ly nước, uống được hơn nửa thì bước đến cửa sổ đứng yên lặng một lúc lâu. Sau cùng vẫn quay trở về giường tìm điện thoại của Hạ Dư Quang, mở phần tin nhắn, tìm tên Quý Ức trong danh bạ.
Nhìn thấy một chuỗi tin nhắn dài mà cô đã gửi, anh thật sự rất muốn nói gì đó an ủi cô.
Nhưng khi nghĩ đến những lời mình muốn an ủi cô, lại phải dùng thân phận của Hạ Dư Quang để nói ra, anh lại bắt đầu do dự và mâu thuẫn.
Hạ Quý Thần ấn mở bàn phím, chỉ gõ hai chữ thì ngừng lại.
Chỉ có khi ở bên cạnh Hạ Dư Quang, cô mới chia sẻ những cảm xúc chân thật nhất từ tận đáy lòng. Giống như thời niên thiếu, những chuyện vui buồn xảy ra trong trường học, chuyện tranh cãi cùng bạn học hay có ai đó làm cô buồn, cô sẽ không nói với anh, mà luôn trở về kể cho Hạ Dư Quang nghe.
Cho nên có vài lời định an ủi, dù cho anh rất muốn nhưng cũng không thể nào nói với cô.
Đầu ngón tay Hạ Quý Thần bắt đầu chuyển động, cùng với tiếng gõ bàn phím “lạch cạch” vang lên. Anh cảm giác rất rõ ràng sự khổ sở và bất đắc dĩ trong lòng mình.
Cuối cùng anh chỉ muốn nhìn thấy cô vui vẻ.
Dù cho đằng sau niềm vui của cô là nỗi đau của anh.
Hạ Quý Thần dừng động tác, đọc lại nội dung tin nhắn vừa gõ kia một lần nữa, sau đó ấn nút gửi đi.