“Cho tới bây giờ em không chỉ có một mình, em còn có anh...”
Anh còn muốn nhắn thêm hai chữ “Trọn vẹn”, nhưng khi gõ xong anh lại chần chờ, cuối cùng xóa đi.
Coi như là anh cho phép mình mơ mộng một chút.
Xem như những lời này là anh dùng thân phận Hạ Quý Thần nói.
Xem như là anh đã gửi đúng những lời mà mình muốn nói: "Cho tới bây giờ em không chỉ có một mình, em còn có anh, em gái Coca của anh!"
-----
Tối hôm qua, bởi vì Hạ Quý Thần mà Quý Ức mất ngủ. Cô cứ nằm trên giường trằn trọc, làm cách nào cũng không ngủ được. Cho đến khi màn hình điện thoại di động sáng lên, cô nhận được tin nhắn của “anh Dư Quang”.
Có lẽ là bởi vì tâm trạng đang vô cùng hỗn loạn, cũng có lẽ là thời niên thiếu cô luôn dễ dàng chia sẻ mọi thứ với "anh Dư Quang". Cho nên dù cô biết rằng anh Dư Quang có thể đã biết rõ mọi chuyện trong đoàn phim từ Hạ Quý Thần, nhưng cô vẫn tâm sự với anh những điều vụn vặt nhất trong lòng mình.
Nói ra hết cũng là một cách giải tỏa, cho dù cô gõ nhiều chữ như vậy mà không được đáp lại, nhưng tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều. Cho nên cô thoải mái nhắm mắt đợi tin nhắn trả lời của “anh Dư Quang”, mãi cho đến khi đôi mắt mình thiếp đi lúc nào không hay.
Ngày hôm sau, Quý Ức bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng ra mở cửa, người đến là trợ lý đoàn phim. Anh ta đến báo cho cô biết phân đoạn diễn của cô đã được dời đến bảy ngày sau. Đoàn phim sẽ sắp xếp quay các phân đoạn khác trước.
Đợi trợ lý đoàn phim đi rồi, Quý Ức tự mình thắc mắc: "Sao anh ta phải tự mình đến thông báo cơ chứ?"
Trở về giường, lúc chạm phải điện thoại, Quý Ức mới phát hiện điện thoại của mình đã tự động tắt nguồn vì hết pin.
Cô cắm sạc điện thoại xong mới nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức trong phòng, đã tám giờ sáng rồi.
Sau khi đánh răng rửa mặt, vệ sinh cá nhân xong, Quý Ức đi đến nhà hàng ở lầu hai.
Nếu như không có chuyện ngày hôm qua, cô cũng sẽ không đến nhà hàng. Bởi vì có đi cũng chẳng được gì, chưa chắc có cơm ăn.
Nhưng hôm nay thì khác. Ngày hôm qua
Thiên Ca chịu thiệt thòi lớn như vậy, mặc dù cô ta sẽ không từ bỏ ý đồ. Nhưng mọi chuyện đã bị vạch trần, cô ta cũng không dám tiếp tục.
Đúng như Quý Ức đoán, suốt quãng đường đi đến nhà ăn, mọi chuyện đều thuận lợi.
Nhưng khiến cô không tưởng tượng được chính là thái độ của nhân viên phục vụ đối với cô khác hoàn toàn lúc trước, thay đổi một trăm tám mươi độ.
Thậm chí trong lúc ăn cơm, sữa bò trong ly vừa cạn, nhân viên phục vụ đã lập tức chạy đến hỏi cô có muốn dùng thêm không.
Sau khi ăn cơm xong, Quý Ức đứng dậy, dự định trở về phòng. Nhưng ngay lập tức có một người đàn ông đi đến trước mặt cô, điệu bộ cung kính, lễ phép hỏi: “Tiểu thư, món ăn có hợp khẩu vị không?”
Từ khi nào mà nhà hàng nhận thầu phục vụ đoàn phim lại có loại dịch vụ như vậy? Quý Ức ngẩn người một lúc, mới mỉm cười gật đầu đáp: “Rất ngon!”
“Vậy thì tốt rồi!” - Người đàn ông mỉm cười. Sau đó sờ soạng trong túi quần, lấy ra một tấm danh thiếp, cầm hai tay đưa đến trước mặt Quý Ức: “Tiểu thư, tôi là quản lý nhà hàng, sau này có chuyện gì cần căn dặn, cô có thể liên hệ trực tiếp với tôi.”
Quản lý nhà hàng hình như không phải anh ta mà… Quý Ức lại ngẩn người.
Người đàn ông có lẽ đoán được nghi vấn trong lòng cô, cười giải thích: “Tối hôm qua tạm thời thay đổi quản lý nhà hàng. Sau này, tôi sẽ phụ trách việc ăn uống của đoàn phim.”
“À…” - Quý Ức hoàn hồn, đáp một tiếng. Sau đó nhận danh thiếp: “Vậy sau này đành làm phiền anh!”
“Không cần khách sáo, tiểu thư đi thong thả.” - Người đàn ông bước nhanh đến cửa ra, cúi người ra hiệu mời Quý Ức.
Quý Ức không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi cười đáp lại người đàn ông kia. Sau đó nhấc chân đi ra khỏi nhà hàng.