Lúc đó, bởi vì cô đợi mãi vẫn không thấy “anh Dư Quang” nhắn tin trả lời. Cho rằng anh ấy đã ngủ, nên cô mới để điện thoại xuống, cũng đi ngủ.
Không nghĩ tới anh ấy lại chưa ngủ…
Quý Ức vừa nhớ lại, vừa ấn vào mục tin nhắn của “anh Dư Quang”.
Bên trên là một tin nhắn chúc “Ngủ ngon”. Bên dưới còn có thêm một tin nữa, nội dung cũng không dài “Cho tới bây giờ em không chỉ có một mình, em còn có anh!”
Cho tới bây giờ em không chỉ có một mình, em còn có anh… Những lời này của “anh Dư Quang” là để đáp lại tin nhắn hôm qua của cô sao, chính là cái câu “Trên thế giới này, em chỉ có thể dựa vào chính mình!”
Quý Ức bỗng dưng cảm thấy rất ấm áp, cứ yên lặng nhìn chằm chằm vào màn hình.
Em còn có anh… bốn chữ này rất đơn giản. Tuy không phải là thề non hẹn biển gì, cũng không phải là lời tâm tình mềm mại ngọt ngào, nhưng lại khiến cho cô cảm thấy vô cùng ấm lòng.
Đúng vậy, chỉ có người từng trải qua sự phản bội, trải qua vấp ngã, trải qua tình cảnh trắng tay làm lại từ đầu. Thì mới có thể hiểu được ở trên thế gian này, lời nói khiến cho bản thân an tâm nhất… không phải là “Anh yêu em”, cũng không phải là “Anh muốn cưới em”, càng không phải là “Anh sẽ nuôi em” hay “Ở cạnh em” mà là “Em còn có anh”.
-----
Sau khi giải quyết xong công việc, ý nghĩ đầu tiên của Hạ Quý Thần là nhìn xem Quý Ức đang làm gì.
Cô ấy đang cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình, vẻ mặt toát lên sự dịu dàng, khóe môi thoáng nở nụ cười.
Là chuyện gì khiến cho cô vui vẻ như vậy?
Hạ Quý Thần cảm thấy vô cùng tò mò, không tự chủ được mà rướn cổ lên, liếc nhìn màn hình điện thoại di động của Quý Ức.
Anh thoáng thấy được ba chữ “anh Dư Quang”.
Nhìn khung đối thoại, Hạ Quý Thần nhanh chóng nhận ra đây chính là giao diện nhắn tin của điện thoại.
Vậy là cô ấy đang xem lại cuộc trò chuyện với “anh Dư Quang” sao?
Chân mày Hạ Quý Thần hơi động, lại cố gắng rướn cao cổ thêm một chút, muốn nhìn kỹ hơn nội dung trên màn hình mà Quý Ức đang xem.
Trong đó là những tin nhắn trò chuyện của cô và anh tối hôm qua.
Đoạn đầu
là tin nhắn mà cô gửi cho anh, chỉ có hai câu cuối cùng là tin nhắn trả lời mà anh gửi lại cô.
Bởi vì cô ấy thấy tin nhắn phản hồi của “Hạ Dư Quang” cho nên mới vui vẻ như vậy sao?
Trong lòng Hạ Quý Thần bỗng dưng cảm thấy thật chua xót. Một giây sau, anh tận mắt nhìn thấy Quý Ức nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ “Cho tới bây giờ em không chỉ có một mình, em còn có anh!” trên màn hình điện thoại di động.
Cho nên, không phải bởi vì trò chuyện với “Hạ Dư Quang” mà cô ấy vui vẻ, mà là vì những lời này?
Tim Hạ Quý Thần dường như bị cái gì đó đâm vào, ê ẩm đau. Anh không tự chủ được mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không phải là bởi vì muốn cô vui vẻ một chút cho nên tối hôm qua anh mới gửi những lời này hay sao?
Hôm nay tận mắt nhìn thấy cô vì chúng mà vui vẻ, đáng lẽ ra anh phải cảm thấy mừng rỡ mới đúng?
Cho nên không cần phải khổ sở như vậy… Mục đích của anh chẳng phải đã đạt được sao?
Trong lòng Hạ Quý Thần cứ lặp đi lặp lại câu an ủi mình thật lâu, mới khiến cho những cảm xúc đau đớn lạ lùng kia lắng xuống.
Anh nhìn chằm chằm vào hình bóng cô gái phản chiếu trên cửa sổ. Ngồi lặng yên một lúc, vừa chuẩn bị quay đầu nói với cô điều gì đó thì điện thoại của anh đặt trên bàn bỗng nhiên vang lên.
Tiếng chuông đột ngột vang lên đánh thức Quý Ức.
Lúc Hạ Quý Thần cầm lấy điện thoại, nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy đầu ngón tay cầm di động của Quý Ức vì hoảng hốt mà thoáng run lên.
Ánh mắt Hạ Quý Thần dừng lại trên người Quý Ức khoảng hai giây. Sau đó mới rủ mắt, nhìn vào màn hình điện thoại di động trên tay.
Lúc anh nhìn thấy tên người gửi hiển thị trên màn hình, anh không tự chủ được mà liếc nhìn về phía Quý Ức.