Lúc anh nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, anh không tự chủ được mà liếc nhìn về phía Quý Ức.
Anh không vội nhận cuộc gọi mà đứng dậy, cầm đi thoại đi ra xa, sau đó mới ấn nút nghe.
Trong phòng rất yên tĩnh, tuy Hạ Quý Thần đã cách một khoảng cách với Quý Ức, nhưng khi anh mở miệng nói ra một chữ “Này”... cô vừa bị tiếng chuông điện thoại của anh làm cho giật mình đã hoàn hồn lại, từ từ quay đầu nhìn về phía anh.
Anh đưa lưng về phía cô, bóng lưng cao ngất, thon dài.
Trước mặt anh là cửa sổ sát đất, ánh sáng chói mắt từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ rơi trên người anh, bao lấy cả người anh, tạo thành một vầng sáng mờ ảo, làm cho bóng dáng anh lại tăng thêm vài phần “Ý Vị Sâu Xa” (*).
Trong một khoảng thời gian ngắn, Quý Ức không thể dời mắt khỏi anh, trong lòng nhịn không được thầm nghĩ: “Vài năm không gặp, anh đã thay đổi nhiều đến như vậy, phong thái lỗi lạc, sáng chói đến mức mọi thứ xung quan đều làm nền cho anh.”
Lúc Quý Ức còn đang miên man suy nghĩ, Hạ Quý Thần bỗng mở miệng thấp giọng nói: “Đã tra ra kết quả?”
Dường như người ở đầu giây bên kia đã nói gì đó. Khoảng mười mấy giây sau, Hạ Quý Thần lại mở miệng hỏi: “Chuyện là sao?”
Sau đó là một khoảng im lặng.
Có lẽ là người kia vẫn luôn nói không ngừng, cho nên anh cứ im lặng đứng đó, giữ nguyên động tác cầm điện thoại đặt bên tai.
Không biết là đầu dây bên kia đang thông báo chuyện gì. Khoảng hai phút sau, Quý Ức cảm thấy rất rõ Hạ Quý Thần thoáng run lên, sau đó, cả người anh đứng yên không động.
Anh đưa lưng về phía cô cho nên cô không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh lúc này nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh có gì đó khác thường.
Anh vẫn giữ im lặng tiếp tục nghe điện thoại hồi lâu, sau đó mới lên tiếng hỏi: “Tất cả đều là thật?”
Giọng điệu lúc này so với khi nãy đã bình tĩnh hơn
một chút, tuy nhiên vẫn nghe có ra một chút run rẩy.
Không đến vài giây, đầu dây bên kia dường như đã nói cái gì đó, đầu ngón tay cầm điện thoại của anh chợt run lên.
Anh không nói chuyện, vẫn giữ nguyên động tác lúc trước, nhưng Quý Ức lại thấy rất rõ bàn tay cầm di động của anh càng ngày càng siết chặt, lộ rõ khớp xương ra ngoài.
Người kia nói có hơi lâu, dường như là những lời đó đã kích động đến Hạ Quý Thần. cả người anh thoáng lảo đảo, sau đó điện thoại trên tay bất chợt rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất.
Tiếng “Xoảng” thật lớn khiến cho Quý Ức không tự chủ đứng bật dậy khỏi Sofa.
Chắc hẳn người ở bên kia điện thoại cũng nghe được tiếng này, cho nên giọng lớn hơn rất nhiều. Dù cho Quý Ức đứng cách Hạ Quý Thần một đoạn khá xa, nhưng cô vẫn loáng thoáng nghe được âm thanh trong di động vọng ra là giọng nam: “Anh Thần, sao vậy?”
Dường như Hạ Quý Thần không phát giác được điện thoại di động của mình rơi xuống, cũng không nghe được tiếng hỏi thăm vang lên trong điện thoại. Anh như người mất hồn, kinh ngạc đứng ngẩn người một lúc, sau đó mới xoay người.
Quý Ức nhìn thấy một bên mặt anh trắng bệch đến dọa người.
Lòng của cô cũng kêu lên một tiếng, còn chưa kịp hỏi Hạ Quý Thần có chuyện gì, Anh đã vội vàng đi vào nhà vệ sinh. Quý Ức rõ ràng nhìn thấy bước chân của anh vô cùng hỗn loạn.
Cô nhìn chằm chằm vào cửa nhà vệ sinh bị khóa trái, sững người một lúc, lại nghe thấy tiếng nói phát ra từ điện thoại di động của Hạ Quý Thần: “Anh Thần!”
***
(*) Ý Vị Sâu Xa: Có chiều sâu khiến cho người ta phải suy nghĩ.