Không biết là do hối hận, hay là đau lòng khi biết được cô đã phải qua nguy hiểm vào bốn năm trước, chân mày Hạ Quý Thần chau lại, anh mím chặt môi thành một đường thẳng.
Anh cảm giác tim mình cứ như bị cái gì đó xé rách, đau đến không thở nổi.
Anh thật sự rất tồi, ban đầu khi cô đi thử vai trong “Vương Thành”. Thiên Ca nói với anh, cô đã bỏ đứa con của anh. Ngay sau khi biết được bản thân mang thai, cô đã bỏ nó, anh tin vào điều đó, vì thế lạnh lùng đi qua cô.
Anh thật sự quá đáng, khi nhìn thấy cô gửi tin nhắn có biểu cảm vui vẻ với Hạ Dư Quang, anh còn tỏ ra ghen tị.
Đau, thực sự đau, đau đến mức anh muốn chết đi.
Nhưng mà những đau đớn này, không phải vì bản thân anh, mà là vì cô.
Hóa ra, thật sự đau lòng lại là cảm giác thống khổ “Tê Tâm Liệt Phế” (*) như vậy...
Hạ Quý Thần đau đến run người, anh miễn cưỡng bước hai bước đến bồn rửa tay, lấy hộp thuốc lá trên đó, rút ra một điếu thuốc, hút từng ngụm từng ngụm.
----
Sau khi cúp điện thoại của Hàn Tri Phản, Quý Ức thấy Hạ Quý Thần vẫn chưa ra khỏi nhà vệ sinh, trong lòng bất giác cảm thấy lo lắng, cô bước loanh quanh hai vòng. Cuối cùng nhịn không được đi đến trước cửa nhà vệ sinh, giơ tay gõ cửa.
Đáp lại cô vẫn là sự yên lặng.
Quý Ức đợi một lúc lâu, bên trong vẫn không có tiếng động nào. Cô nhịn không được đặt tai lên cánh cửa.
Không biết có phải do thiết kế của khách sạn quá tốt hay không, mà Quý Ức cố gắng hồi lâu vẫn không nghe thấy bất kỳ điều gì.
Anh ấy đang làm gì trong đó? Là do cô gõ cửa quá nhẹ nên anh ấy không nghe thấy sao?
Quý Ức nghĩ vậy, lập tức gõ cửa lần nữa, lần này cô dùng nhiều sức hơn lần trước.
Cửa kêu “Cốc cốc cốc” một hồi, vẫn không mở ra.
Quý Ức bắt đầu có cảm giác bất an.
Không phải như Hàn Tri Phản đã nói đấy chứ? Đã có chuyện gì
đó xảy ra? Hạ Quý Thần không giống loại người nghĩ không thông đâu... Nhưng mà lúc anh ấy đi vào nhà vệ sinh, vẻ mặt rất khó coi. Hàn Tri Phản còn cố ý dặn dò cô, nếu như đợi mãi vẫn không thấy anh ra khỏi nhà vệ sinh, nhất định phải nhanh chóng đến xem...
Nghĩ đến đây, Quý Ức hoàn toàn không bình tĩnh nỗi nữa. Động tác gõ cửa của cô biến thành dùng chân đạp, đạp đến mức ngón chân đau nhức. Nhưng người ở trong nhà vệ sinh vẫn không có phản ứng.
Quý Ức cũng không cố thêm nữa, cô chạy khắp phòng tìm kiếm. Lật tung cả phòng lên, đồ đạc bị ném khắp nơi, nhưng vẫn không tìm được cái gì để phá cửa.
Trán cô nhanh chóng đổ mồ hôi, Quý Ức lại xông đến cửa nhà vệ sinh lần nữa, dùng hết sức đạp cửa.
Phản lực khiến cho chân cô đau đến rơi nước mắt.
Cô ngồi xuống ôm lấy chân. Sau đó, dường như bất chợt nhớ ra cái gì đó, lập tức khập khiễng chạy khỏi phòng Hạ Quý Thần. Chọn đại một căn phòng đối diện, bổ nhào qua, vừa đấm vừa đá vào cửa.
“Ai vậy?” - Bởi vì tiếng đập cửa không ngừng, người ra mở cửa có hơi không vui, lớn giọng quát Quý Ức, mới kéo cửa ra.
Người mở cửa là phó đạo diễn, nhìn qua vai anh ta, Quý Ức thấy được trong phòng còn có đạo diễn và nam phụ số 1.
Trên mặt bàn bày đầy trái cây và bia, có lẽ là họ đang uống bia, trò chuyện cùng nhau.
Phó đạo diễn thấy Quý Ức thì vô cùng kinh ngạc, giọng điệu không tưởng tượng nổi: “Quý Ức?”
Anh ta còn chưa kịp hỏi tại sao cô lại ở đây thì Quý Ức đã vươn tay, nắm lấy tay phó đạo diễn, kéo anh ta chạy vào phòng Hạ Quý Thần.
***
(*) Tê Tâm Liệt Phế: Đau khổ tột cùng