Quý Ức kéo phó đạo diễn chạy một mạch đến trước cửa nhà vệ sinh, không nói nguyên do mà chỉ vào cửa, gấp gáp nói: “Phó đạo diễn, anh mau nghĩ biện pháp mở cánh cửa này ra!”
Phá cửa?
Phó đạo diễn dùng ánh mắt nghi hoặc để nhìn Quý Ức, vẫn đứng yên không phản ứng.
Quý Ức thấy phó đạo không nhúc nhích, lại lên tiếng thúc giục: “Phó đạo diễn, anh còn đứng đó làm gì? Nhanh lên!”
“Không được, đang yên đang lành, tự nhiên cô lại bảo tôi phá cửa làm gì…”
Phó đạo diễn còn chưa nói hết câu, Quý Ức đã giậm chân cắt ngang lời anh ta: “Phó đạo diễn, đừng hỏi nhiều như vậy, mau phá cửa ra được không? Hạ Quý Thần đang ở bên trong. Chậm một chút sẽ có án mạng chết người đấy!”
Nhân mạng?
Nghe được hai chữ này, phó đạo diễn bật cười: “Quý Ức, chuyện cười này của cô nghe cũng không tệ…”
“Tôi không nói chuyện cười, là thật, Hạ Quý Thần đã đi vào nhà vệ sinh từ nãy giờ rồi mà vẫn chưa thấy ra. Khi đi vào, vẻ mặt của anh ấy rất khó coi. Hàn Tri Phản vừa rồi còn dặn dò tôi, nếu như anh ấy ở trong đó không ra, thì nhất định tôi phải đi vào nhà vệ sinh xem thử. Có lẽ anh ấy đã xảy ra chuyện…” - Quý Ức càng nói càng sốt ruột, nước mắt cũng trào ra.
Nhìn thấy thái độ của cô, biểu cảm trên mặt phó đạo diễn cũng bắt đầu nghiêm túc: “Cô nói Hà Tri Phản dặn cô như vậy?”
Quý Ức gật đầu.
Vẻ mặt phó đạo diễn thay đổi, không chần chờ chút nào hét lên, gọi đạo diễn và nam phụ số 1 từ phòng bên cạnh chạy qua.
Đạo diễn và nam phụ số 1 nhìn thấy thái độ lo lắng của phó đạo diễn. Nghĩ là có việc gấp, cũng không hỏi nhiều, lập tức làm theo lời phó đạo diễn. Ba người tụ lại một chỗ, dùng sức đá văng cửa phòng.
“Rầm” một tiếng, ván cửa ngã xuống đất. Mọi người lập tức nhìn thầy Hạ Quý Thần đứng hút thuốc cạnh bồn rửa tay.
Vẫn luôn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chân mày Hạ Quý Thần cau lại, ngẩng đầu lên nhìn bốn người đứng ngoài cửa.
Chạm phải ánh mắt của anh, bọn họ đứng sững tại
chỗ.
Phó đạo diễn đứng giữa, cứ thế nhìn chằm chằm vào Hạ Quý Thần hồi lâu, mới giật mình tỉnh lại.
“Không phải là… sẽ có án mạng chết người sao?”
Phó đạo diễn quay đầu nhìn thoáng qua Quý Ức, sau đó mới phát giác được vẻ mặt Hạ Quý Thần không được tốt. Lập tức chỉ vào Quý Ức, nói: “Là Quý Ức, cô ấy nói anh muốn tự sát!”
Phó đạo diễn vừa nói xong, ánh mắt Hạ Quý Thần dừng lại trên mặt Quý Ức.
Đám người kia vốn đã ở bên cạnh Hạ Quý Thần lâu rồi, biết rõ tính tình của anh có bao nhiêu đáng sợ. Sợ anh sẽ nổi giận, cho nên nhân cơ hội anh còn đang chú ý đến Quý Ức, phó đạo diễn liền nháy mắt với hai người bên cạnh, ba người nhanh chóng chạy khỏi phòng Hạ Quý Thần.
Tiếng đóng cửa khiến Quý Ức còn đang trong trạng thái ngẩn người giật mình tỉnh lại.
Lúc này cô mới phát hiện ánh mắt của người đàn ông trước mặt đang dừng ở căn phòng bị cô làm đảo lộn phía sau.
Không phải Hàn Tri Phản nói với cô anh sẽ xảy ra chuyện sao? Kết quả là anh chỉ đang hút thuốc trong nhà vệ sinh, mà cô lại biến phòng anh thành một đống loạn thất bát tao (*).
Quý Ức xấu hổ cắn môi, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Là Hàn Tri Phản nói với tôi rằng anh xảy ra chuyện…”
Hạ Quý Thần không đáp, ánh mắt anh dừng trên người Quý Ức, nhìn thấy những hạt mồ hôi li ti đọng trên cần cổ trắng nõn.
Quý Ức không dám nhìn Hạ Quý Thần. Đợi một lúc, thấy anh không có phản ứng, đành ấp a ấp úng lên tiếng giải thích tiếp:”… Tôi gõ cửa hồi lâu, thấy anh vẫn không trả lời, tôi liền cho rằng Hàn Tri Phản đã nói đúng, anh…”
***
(*) Loạn Thất Bát Tao: Lộn xộn, lung tung, bừa bộn.