Quý Ức vừa gửi hình ảnh xong, chưa kịp quay lại xem quà đã thấy điện thoại báo tin nhắn của “Hạ Dư Quang”:
“Quà của ai?”
“À.” - Quý Ức khẽ gõ nhẹ trên bàn vài cái, sau đó mới trả lời “Hạ Dư Quang”: “Là Hạ Quý Thần tặng em!”
Từ trước tới giờ, cô cũng chưa từng ngại chia sẻ điều gì với “Hạ Dư Quang” nên lần này cũng vậy. Cô kể lại cho anh tất cả mọi thứ về buổi sinh nhật bất ngờ: “Em thật sự không hề biết trước, anh ấy đã mang đến một cái bánh kem rất lớn, còn có công chúa Bạch Tuyết và cô bé Lọ Lem… tất cả đều đến… Đó đều là những nhân vật hoạt hình mà em từng yêu thích. Em đã lớn như vậy… Nhưng nhìn những thứ đó vẫn cảm thấy rất đẹp, và rất thích.”
---
“Hàn tổng, ngài không thể tin được đâu. Sau khi Quý tiểu thư bị thương, Hạ tổng giống như biến thành người khác vậy. Ngài ấy căn dặn tôi phải chú ý tới Quý tiểu thư từng giây từng phút. Còn bắt tôi phải đi chào hỏi mọi người ở đoàn phim, nói cho họ biết rằng phải đối xử với Quý tiểu thư thật tốt…” - Trần Bạch nhìn Hàn Tri Phản, tay nâng ly rượu, vẻ mặt ai oán.
“Khoa trương như vậy sao?” - Hàn Tri Phản nhíu mày.
Trần Bạch thấy Hàn Tri Phản có vẻ hứng thú, lập tức ra vẻ bi thương, oán giận, kể lể sự khổ sở của mình: “Đây chưa phải là khoa trương nhất đâu! Còn có nhiều chuyện khoa trương hơn, Hạ tổng sợ đoàn phim không nghe theo tôi căn dặn. Mà tôi nghĩ, nếu người trong đoàn phim không nghe thì chúng ta cứ tạo ra một giải thưởng rồi đặt cái tên hay hay, nghe có sức hấp dẫn đúng không? Người nào làm được một việc tốt cho cô Quý, không phải làm việc tốt gì mà chỉ cần khiến cho cô ấy mỉm cười thôi, cũng có thể nhận thưởng.”
“Hàn tổng, dù gì Hạ tổng cũng không có chỗ tiêu tiền, ngài thấy tôi nói có đúng không? Tôi còn nhớ ngày đầu tiên, chỉ có một mình tôi nhìn về phía Quý tiểu thư mỉm cười đến gần năm giây… Vậy mà đến khi Quý tiểu thư đi ngủ trưa, Hạ tổng tự nhiên không cho chúng tôi quay phim. Toàn bộ đều phải chờ cô ấy, còn bắt
tôi đứng ngoài cửa phòng nghỉ không được phát ra bất cứ tiếng động gì… Còn quá đáng hơn nữa là Hạ tổng bắt tôi quan tâm đến mọi chuyện của Quý tiểu thư. Coi như nó là khảo sát cuối cùng của tôi, nếu như tôi làm không tốt, anh ấy sẽ trừ tiền thưởng cuối năm của tôi.”
Hạ Quý Thần ngồi nhàn hạ trên ghế sofa, cũng không thèm để ý Trần Bạch đang ngồi bên cạnh kể khổ. Đến khi cảm giác được di động trong lòng bàn tay khẽ rung lên, anh nhanh chóng mở màn hình, đọc tin nhắn của Quý Ức gửi cho “Hạ Dư Quang” trên Wechat.
Công chúa Bạch Tuyết và cô bé Lọ Lem… tất cả đều đến… Chẳng lẽ cô không nhớ tại sao lại có những thứ này sao?
Hạ Quý Thần chần chừ một chút rồi mới mở màn hình điện thoại lên bấm: “Có công chúa Bạch Tuyết và cô bé Lọ Lem là bởi vì vào sinh nhật năm thứ hai của em, Hạ Quý Thần đã hứa sẽ cho em thấy những thứ này trong ngày sinh nhật, cho nên cậu ấy mới chuẩn bị cho em.”
---
Phía bên kia điện thoại, cô đang định tiếp tục chia sẻ về buổi tiệc sinh nhật cho “Hạ Dư Quang” thì nhìn thấy “Hạ Dư Quang” gửi đến đoạn tin nhắn này, đột nhiên cô cảm thấy choáng váng.
Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, suy nghĩ thật lâu mới có chút ký ức về nó.
Sinh nhật năm ấy, cô vừa xem xong phim điện ảnh “Công Chúa Bạch Tuyết”. Sau đó nó dường như nó trở thành một nguyện vọng của cô vậy.
Đã nhiều năm như vậy, không thể ngờ, Hạ Quý Thần vẫn còn nhớ kỹ những điều này…
Lòng bàn tay bỗng có tiếng báo tin nhắn. Quý Ức giật mình, bình tĩnh cúi đầu xem điện thoại. “Hạ Dư Quang” thấy cô không trả lời tin nhắn nên gửi tới một dấu chấm hỏi.
Quý Ức vội vã trả lời: “Em nhớ ra rồi, không ngờ đã trải qua nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn còn nhớ rõ.”