Theo dòng tin nhắn gửi đi, Quý Ức có chút ngẩn người. Cô lắc lắc đầu, muốn mang tất cả những cảm xúc mà Hạ Quý Thần mang đến cho cô ra khỏi đầu. Sau đó, cô vội vàng nhắn cho “Hạ Dư Quang” trọng tâm câu chuyện: “Anh Dư Quang, đến bây giờ em mới biết, thì ra Hạ Quý Thần hát hay như vậy.”
Sau khi gửi tin nhắn đi, Quý Ức lại nhìn màn hình điện thoại. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại làm cô nhớ đến lúc Hạ Quý Thần và cô nhìn nhau. Cô vừa mới vất vả lắm mới ổn định được tâm trạng, bây giờ lại trở nên hỗn loạn, cô nặng nề lắc đầu lần nữa. Sau đó cô cố gắng nghĩ đến những chuyện khác để chuyển đi suy nghĩ của mình: “Anh Dư Quang, tấm hình sợi dây chuyền em vừa gửi anh là quà sinh nhật Hạ Quý Thần tặng…”
Quý Ức đang bấm điện thoại, bỗng nhiên nhìn chằm chằm sợi dây chuyền. Sau đó vẻ mặt đầy sự ngạc nhiên, tiếp tục bấm bàn phím: “… Thật là khéo nhé. Sợi dây chuyền của Hạ Quý Thần tặng em và quà năm mới anh tặng em là cùng một thương hiệu. Không hổ là anh em song sinh cùng mẹ sinh ra, thị hiếu cũng thật giống nhau.”
Tin nhắn vừa gửi đi thành công, Quý Ức nhớ đến trên mặt sợi dây chuyền còn có chữ “Quý”. Trong lòng cô hiện lên chút nghi ngờ, liền nhắn tin kể cho “Hạ Dư Quang” nghe: “Nhưng mà… nghĩ lại có chút kỳ lạ. Vì sao Hạ Quý Thần lại tặng em sợi dây chuyền khắc chữ “Quý”? Không phải nên khắc chữ “Ức” mới đúng sao?”
---
Trần Bạch ngồi bên cạnh còn đang kể lể không ngừng.
Hạ Quý Thần hơi khép mắt, nhìn vào mấy tin nhắn liên tiếp do Quý Ức gửi, vẻ mặt có chút dịu dàng.
Cô khen anh hát êm tai… Điều này giống như là việc chưa từng thấy trước kia?
Còn nữa, cô tự nhiên quan sát kỹ sợi dây chuyền như vậy, ngay cả chữ “Quý” được khắc phía sau cô cũng phát hiện… Trước đây cô không như vậy, nếu thấy những thứ của anh, cô chỉ hận không thể vứt nó đi càng xa càng tốt.
Hạ Quý Thần mở lại tin nhắn
Quý Ức gửi, xem đi xem lại hai ba lần. Anh liền phát hiện trong bốn tin nhắn của cô, tin nhắn nào cũng có ba chữ “Hạ Quý Thần”, nhịp tim anh đột nhiên tăng nhanh. Anh cũng chưa kịp nghĩ kỹ, đầu ngón tay đã bắt đầu bấm: “Mãn Mãn, em hiện tại không còn ghét Quý Thần như trước nữa đúng không?”
---
Quý Ức không ngờ “Hạ Dư Quang” lại nhắn mình một câu như vậy. Cô ngẩn người, có chút không hiểu nên gửi lại dấu chấm hỏi.
“Hạ Dư Quang” trả lời tin nhắn cực nhanh: “Anh trước đây đã từng đề cập đến Quý Thần với em, em đều tránh né. Nhưng hôm nay, em lại nhắc đến cậu ấy rất nhiều lần.”
Có thật không?
Quý Ức hơi nhíu mày. Cô xem sơ lại tin nhắn của cô và “Hạ Dư Quang” một lần. Lúc này cô mới phát hiện ra, và thật sự không thể hiểu nổi mình lại gõ tên “Hạ Quý Thần” rất nhiều lần.
Thật là kỳ lạ, chuyện gì đã xảy ra với cô thế này? Đầu tiên là bị Hạ Quý Thần nhìn khiến cho hô hấp khó khăn. Sau đó lại cứ liên tục nhắc về Hạ Quý Thần… Dạo này giống như bị trúng độc vậy…
Suy nghĩ một lát, Quý Ức quyết định đến chết cũng không thừa nhận: “Có sao? Không có mà? Cũng mới chỉ năm sáu lần thôi, đâu phải là quá nhiều. Anh Dư Quang có biết cách dùng từ không vậy?”
Tin nhắn vừa gửi đi, Quý Ức mới phát hiện, đêm nay mình nói chuyện trên trời dưới đất với “Hạ Dư Quang” cũng chỉ mới có khoảng bảy tám câu, nhưng Hạ Quý Thần lại chiếm hết 70 đến 80%…
Quý Ức cảm thấy khuôn mặt mình có chút nóng. Cô không đợi “Hạ Dư Quang” trả lời mà nhanh chóng tìm cách trốn tránh, vội vã gửi tin nhắn: “Anh Dư Quang, hôm nay em mệt quá. Em ngủ trước, ngủ ngon.” - Sau khi gửi đi đã trốn đi ngủ ngay.