Sinh nhật qua đi, Quý Ức ở trong đoàn phim cũng trở nên yên bình rất nhiều.
Quý Ức biết loại yên bình này chỉ là tạm thời thôi. Thiên Ca chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, nhưng làm gì có ai đoán trước được chuyện gì sẽ phát sinh trong tương lại, việc của cô có thể làm bây giờ là quay phim thật tốt.
Nhưng mà cuộc sống trong đoàn phim của cô cũng không quá khô khan, vô vị. Ví dụ như biên kịch Trình Vị Vãn được Hàn Tri Phản theo đuổi, mỗi ngày đều gửi đến đoàn phim một bó hoa, cuồng nhiệt theo đuổi, làm ầm ĩ cả đoàn phim.
Thời gian như nước chảy, xuân qua hạ đến, đảo mắt liền thấy bộ phim “Tam Thiên Si” đã bước vào giai đoạn quay những cảnh phim cuối cùng.
Càng vào mùa hè, nhiệt độ càng nóng hơn. Hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, cũng là ngày có nhiệt độ cao nhất. Quý Ức vừa quay xong phân cảnh cuối cùng thì quần áo của cô đã ướt nhẹp từ trong ra ngoài.
Trước khi rời khỏi phim trường, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là hận không thể lập tức trở về khách sạn để tắm, nhưng cô còn chưa kịp vào phòng thay đồ thì đã bị cố nhân chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp gọi lại: “Quý Ức.”
Là người đàn ông có giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ. Quý Ức sửng sốt một lúc sau đó mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía âm thanh phát ra.
Người đàn ông mặc tây đang đứng cách đó không xa đang vẫy tay, cười tươi như hoa với cô.
Bộ dáng của hắn nhìn thật quen mắt, người này và người trong trí nhớ của Quý Ức có chút không giống lắm.
“Quý Ức…” - Người đàn ông này lại kêu tên cô một lần nữa, sau đó bước về phía cô. Anh ta đứng trước mặt cô rồi mới tiếp tục lên tiếng: “… Thật là đúng lúc, không ngờ lại gặp nhau ở…”
Lời nói sau của người này chưa kịp nói ra thì rốt cuộc Quý Ức cũng nhớ ra anh ta là ai, kinh ngạc mở miệng: “Tên Mập?”
Quý Ức không đợi anh ta trả lời, quan
sát anh từ trên xuống dưới hai lần, sau đó lại giọng nói mang theo vài phần kinh ngạc mở miệng: “Thật là cậu... tên Mập? Không ngờ giờ cậu lại gầy như vậy, tớ vừa mới không nhận ra cậu!”
Nói tới đây, Quý Ức mới phát hiện mình đang gọi bằng biệt danh, vội vàng đổi lại giọng: “Thật ngại quá... thói quen cũ! Bây giờ phải gọi là Tô Hàn!”
“Không sao!” - Tô Hàn cũng không để bụng, tiếp tục nói tiếp với Quý Ức lời chưa kịp nói xong: “Mấy hôm trước mình có nghe nói anh Thần quay phim ở đây, sau đó anh lại đến Hàng Châu. Hôm nay không có việc gì nên tới đây tìm anh Thần. Không ngờ cậu cũng ở trong đoàn phim này!”
Dừng lại một chút, Tô Hàn nói tiếp: “Được rồi, thời gian còn sớm, mình và anh Thần hẹn chiều nay ăn cơm, vậy cậu cũng cùng đi đi!”
Cậu ấy và Hạ Quý Thần gặp mặt, lại gọi cô theo, Hạ Quý Thần có biết không?
Quý Ức đang không biết trả lời thế nào thì người hôm nay ghé đến đây chỉ vì muốn xác định không có cảnh quay bổ sung nào – Hạ Quý Thần đã đi tới. Anh không đợi Quý Ức trả lời, nhẹ nhàng lên tiếng: “Đều là bạn học cũ... lại đã lâu không gặp, hôm nay cùng tụ họp đi!”
“Đúng vậy! Quý Ức, chẳng lẽ đến mặt mũi này cậu cũng không cho tớ sao? Tốt xấu gì khi còn đi học, tớ cũng giúp cậu mua bữa sáng cả một năm trời…” - Tô Hàn phụ họa thêm.
Tuy là mua giúp bữa sáng cả một năm trời là do Hạ Quý Thần sai bảo Tô Hàn đi mua nhưng hắn cứ nhắc đến. Cho dù Quý Ức chưa nghĩ ra muốn đi hay không thì cũng sẽ không tiện từ chối.
Cô rũ mắt, khẽ cười một tiếng: “Vậy để tớ về khách sạn thay đồ trước, lát đợi tớ ở đại sảnh khách sạn nha!”