Quý Ức tắm rửa xong, thay một chiếc váy đơn giản rồi đi từ thang máy xuống sảnh lớn khách sạn. Cô vừa xuống tới đã thấy Hạ Quý Thần và Tô Hàn đang ngồi ở khu nghỉ ngơi.
Hạ Quý Thần nhìn thấy cô đầu tiên, vẻ ngoài của anh vẫn giản dị như mọi ngày, cũng không nói gì với cô.
Ngược lại, Tô Hàn đang ngồi bên cạnh nói chuyện với Hạ Quý Thần. Vừa phát hiện ánh mắt anh ta nhìn về phía thang máy, anh cũng quay đầu nhìn theo thì nhìn thấy Quý Ức. Anh lập tức giơ tay lên, ánh mắt nhìn Quý Ức từ phía xa có chút hoảng loạn: “Quý Ức!”
Quý Ức mỉm cười đáp lại, bước nhanh đến.
Cô vừa đi đến thì Hạ Quý Thần và Tô Hàn cũng đứng lên.
Cả ba cùng đi đến cửa xoay, Trần Bạch đã khởi động xe đợi sẵn. Hắn bước xuống xe, vòng qua bên kia, mở cửa xe ghế trước.
Trần Bạch còn chưa kịp nói “Mời lên xe” Tô Hàn đã bước hai bước, không chút khách khí, khom người chui vào trong.
Trần Bạch thuận tay giúp Tô Hàn đóng cửa xe ghế trước. Sau đó mới đi tới, mở cửa sau xe.
Chỗ kế bên tài xế đã bị chiếm lấy, không còn lựa chọn nào hết, Quý Ức bước đến băng ghế sau. Sau đó lễ phép nói với Trần Bạch: “Cám ơn!”
Hạ Quý Thần cũng theo sát ngồi vào ghế sau. Hình như anh vừa tắm xong, theo động tác của anh, Quý Ức ngửi thấy mùi hoa lài thoang thoảng.
Quý Ức cũng không rõ mình đang khẩn trương cái gì, đầu ngón tay khẽ nắm chặt túi xách, thân thể hơi hướng về phía cửa, giữ một khoảng cách giữa cô và Hạ Quý Thần. Khoảng cách kéo ra một chút, hô hấp của cô cũng khôi phục lại bình thường.
Giống như thời còn đi học, Tô Hàn nói rất nhiều. Trần Bạch vừa lái xe vừa tiếp lời hắn, miệng của hắn liên tục nói không ngừng.
Ban đầu là nói chuyện với Quý Ức, phần lớn chủ đề đều vây quanh cuộc sống gần đây của cô có ổn không, ở đoàn phim sinh hoạt thế nào.
Quý Ức nghĩ Tô Hàn chắc là đã biết chuyện ba năm trước cô bị tai nạn xe. Hôn mê suốt ba năm trời và cũng biết đây là nỗi đau của cô nên không hề nhắc tới chuyện này.
Nhưng còn lại
đều là nói với Hạ Quý Thần.
Cũng y như hồi học cấp ba, Tô Hàn nói được mười câu, Hạ Quý Thần mới trả lời được một câu.
Từ trong cuộc nói chuyện của bọn họ, Quý Ức mới biết thì ra thành tích thi đại học của Tô Hàn cũng không tốt, không đậu đại học, cũng không ôn thi lại mà trực tiếp đi lính. Anh vừa về năm ngoái, hiện tại đang làm tại sở cảnh sát ở khu Hoa Nam, Tô Thành.
Cho đến cuối cùng, Tô Hàn kể về một vụ án phải xử lý gần một năm.
Lúc đầu, Quý Ức còn muốn nghe. Nhưng về sau cô có chút mệt, do hôm nay quay một cảnh khá quan trọng cho nên nhắm mắt lại ngủ quên mất.
Trong mơ màng, Quý Ức cảm giác mình bị mùi hoa lài thoang thoảng vây xung quanh, vừa thư thái vừa dễ chịu, khóe môi cô không nhịn lại nhếch lên. Sau đó, cô ngủ một giấc thật sâu.
Cho đến khi xe chạy đến Hàng Châu, khoảng tầm hai giờ sau đó, Quý Ức mới từ từ tỉnh lại. Bên trong xe rất yên tĩnh, Tô Hàn đang nhìn điện thoại, Trần Bạch thì chuyên chú lái xe. Sắc trời bên ngoài cũng có chút tối đi.
Cô cũng không rõ mình đã ngủ bao lâu, tất cả chỉ mờ mịt trong chốc lát rồi cô mới giật mình dậy. Có lẽ do thời gian dài không nhúc nhích nên hai chân hơi tê tê. Lúc này cô mới nhận thức được khuôn mặt mình đang dựa vào một bờ vai nào đó.
Chân mày cô nhẹ cau lại, sau đó cô mới kịp phản ứng đây là vai của Hạ Quý Thần. Cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn anh. Sau đó mới nhìn thấy bộ quần áo chỉnh tề của Hạ Quý Thần có dính chút nước miếng. Mắt cô trợn to hết cỡ.