“Thật ra, tính tình anh ấy như vậy, lúc nào cũng chịu thiệt thòi, kể cả khi đùa giỡn cũng mang bộ mặt lạnh lùng. Kết quả làm nhiều việc tốt như vậy cũng không để lại danh tính. Chắc chắn sẽ có rất nhiều người hiểu lầm với anh ấy.”
Lúc trước cô đâu có quản đến chuyện anh có thể bị người khác hiểu lầm hay không? Điều này xem như cô đang vì anh mà lo lắng sao?
Hạ Quý Thần nhìn thấy tin nhắn này, đầu ngón tay khẽ run run, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, có chút hoảng hốt.
Đại khái qua mười mấy giây, anh ý thức được mặt mũi một đám người trong video họp đang nhìn mình có chút kỳ quái. Lúc này mới vội vàng chấn chỉnh tinh thần của mình, vừa tỏ ra thái độ nghiêm túc, vừa len lén nhắn tin trả lời Quý Ức: “Mãn Mãn, xem ra bữa cơm tối nay đã giúp em thay đổi ấn tượng về Quý Thần rất nhiều.”
“Đúng là thay đổi rất nhiều, chính xác mà nói, đêm nay em đã biết mọi chuyện, phá vỡ tất cả những nhận thức ngày trước của em đối với anh ấy. Anh ấy ngược lại hoàn toàn với Hạ Quý Thần trong ấn tượng của em. Trong lòng em, anh ấy vốn là một người không coi ai ra gì, cao ngạo, tự đại, miệng lưỡi lại còn đê tiện nữa. Nhưng đêm nay em mới phát hiện, hình như chuyện xảy ra không phải giống như vậy, anh ấy trong nóng ngoài lạnh, lòng dạ hiền lành, đối diện với người khác hay với bạn bè đều rất tốt. Hơn nữa anh ấy còn rất si tình, rất nhiều người đàn ông không có những ưu điểm này, nhưng anh ấy đều có…” - Dừng một chút, Quý Ức tiếp tục nhắn: “Tướng mạo của anh ấy đẹp, xuất thân cũng tốt, lại còn rất có tài. Nghĩ đi nghĩ lại... anh ấy thật sự là mười phân vẹn mười.”
Quý Ức nói tới chỗ này, lại nghĩ đến “em gái Coca”, không nhịn được lại lên tiếng bất bình với Hạ Dư Quang: “Bây giờ nghĩ đi nghĩ lại, cô gái anh ấy yêu lại không lựa chọn anh ấy, thật không có mắt nhìn mà.”
Tin nhắn này của Quý Ức được gửi đi chưa tới mười giây, một tiếng cười khẽ truyền tới bên tai cô.
Theo bản năng cô quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Hạ Quý Thần ngồi trước Laptop đang nhìn chằm chằm vào điện thoại cười.
Không phải là anh đang họp sao? Sao lại "trốn họp" như vậy được? Hơn nữa còn không
kiềm chế cười ra tiếng…
Nhận ra có người hình như đang nhìn mình, Hạ Quý Thần ngẩng đầu liếc nhìn Quý Ức ở bên kia. Sau khi chạm phải ánh mắt của cô, môi anh lập tức thu lại nụ cười. Sau đó nhìn mấy quản lý cấp cao với vẻ mặt đầy khó hiểu trên màn hình Laptop đang chằm chằm nhìn mình. Anh hắng giọng, điều chỉnh lại vẻ mặt, nói một câu: “Tiếp tục!”
“Hạ Dư Quang” hẳn là bị chuyện gì ràng buộc nên chậm trễ chưa nhắn tin trả lời Quý Ức.
Quý Ức quyết định tiếp tục lướt Weibo, cho đến khi cơn buồn ngủ ập tới. Cô lại mở Wechat ra liếc qua một cái," Hạ Dư Quang" vẫn chưa nhắn tin lại cho cô.
Cô vừa định thoát Wechat để tiếp tục xem nửa tiếc mục còn lại trên Weibo, kết quả là trong lúc đảo mắt liền nhìn thấy câu cô nhắn cho Hạ Dư Quang: “… anh ấy trong nóng ngoài lạnh, lòng dạ hiền lành, đối diện với người khác hay với bạn bè đều rất tốt, hơn nữa anh ấy còn rất si tình, rất nhiều người đàn ông không có những ưu điểm này, nhưng anh ấy đều có…”
Những lời khen tặng Hạ Quý Thần này lại có thể được đánh ra từ đầu ngón tay cô sao?
Quý Ức có chút khó tin chau chau mày, qua chốc lát, mới xem câu kế tiếp: “Tướng mạo của anh ấy đẹp, xuất thân cũng tốt, lại còn rất có tài. Nghĩ đi nghĩ lại, anh ấy thật sự là mười phân vẹn mười.”
Quý Ức ngồi ngay ngắn lại tựa như bị điểm huyệt, hoàn toàn giật mình.
Cô lại… lại không hề nhận ra chính mình đã thay đổi ấn tượng lớn như vậy về Hạ Quý Thần?
Theo bản năng, Quý Ức nhìn về phía Hạ Quý Thần xuyên qua cửa sổ cách đó không xa.
Người đàn ông đeo tai nghe, cánh môi đóng mở đang thấp giọng nói thì thầm.
Cô không nghe nội dung cụ thể, nhưng cô nhìn dáng vẻ của anh cùng với dáng vẻ lúc ngồi trên xe từ Tây Hồ trở về, tinh thần lại hoảng hốt một lần nữa.