Cho đến khi trong lòng bàn tay truyền tới cảm giác run run, Quý Ức mới hoàn hồn lại.
Cúi đầu nhìn điện thoại, là tin nhắn Hạ Dư Quang gửi tới: “Nghe em nói như vậy, cô gái Quý Thần yêu mến, thật sự là có chút đui mù rồi.”
Quý Ức tìm được sự đồng tình, mạnh mẽ gật đầu nhắn lại: “Đâu chỉ có chút đui mù, quả thật là quá đui mù!”
Tin nhắn vừa gửi đi, Quý Ức liền ngáp.
Qua một lúc, Hạ Dư Quang nhắn lại: “Thời gian không còn sớm, nên ngủ đi!”
“Ừ... ừ!.” - Quý Ức nhắn lại ngay hai chữ “Ừ”.
Hạ Dư Quang: “Ngủ ngon!”
“Ngủ ngon.” - Nhắn xong, Quý Ức lại ngồi trên ghế Sofa một lúc nữa, quả thật không chống nổi cảm giác buồn ngủ, lúc này mới cầm điện thoại đứng dậy.
Động tác của cô quấy nhiễu Hạ Quý Thần đang họp, anh ngẩng đầu nhìn lại về phía cô.
Quý Ức biết mình vừa lên tiếng, những người trong màn hình có thể nghe thấy giọng của cô. Cô nhìn Hạ Quý Thần chỉ chỉ vào phòng ngủ, nói cho anh biết cô đi ngủ
Hạ Quý Thần nhìn đã biết ý của cô, khẽ gật đầu với cô một cái.
Lúc này Quý Ức mới rời khỏi phòng khách, bước vào phòng ngủ.
Đóng cửa lại, đi tắm, thay đồ ngủ, ngã xuống giường, trong chốc lát, cô đã ngủ say.
Có thể là đêm trước lúc ăn cơm cùng tên mập, do có uống rượu, Quý Ức từ trong mộng tỉnh lại muốn đi vệ sinh.
Kéo rèm cửa trong phòng, cô không thấy rõ sắc trời ngoài cửa sổ. Đến khi vào Toilet, xuyên qua cửa sổ sát đất bên cạnh bồn tắm, cô mới phát hiện sắc trời đang tờ mờ sáng.
Từ phòng vệ sinh đi ra, Quý Ức hơi khát nước, cô kéo cửa phòng ngủ ra, vừa định đi ra ngoài lấy chai nước uống lại nghe trong phòng khách truyền tới tiếng “lạch cạch”.
Cô ngây ngẩn hết mấy giây, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Hạ Quý Thần… Anh ấy vẫn còn bận bịu làm việc, chưa đi ngủ?
Theo bản năng cô quay đầu nhìn về phía bàn làm việc, Hạ Quý Thần đang mải mê tập trung nhìn chăm chú vào Laptop, đầu ngón tay gõ bàn phím rất nhanh.
Hẳn là anh đang toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc đang làm, căn bản không nhận ra được cửa phòng ngủ bị cô kéo ra.
Thì ra dáng vẻ chăm chỉ làm việc của anh
lại có thể mê người như vậy, đều có lực hấp dẫn đáng sợ hơn so với bất kỳ thời điểm nào khác.
Câu nói người đàn ông trong công việc là hấp dẫn nhất, quả nhiên không phải là một lời nói dối.
Quý Ức cũng không biết rốt cuộc mình nhìn chằm chằm Hạ Quý Thần như đi vào cõi thần tiên bao lâu. Người đàn ông dừng động tác gõ bàn phím lại, giống như rất mệt mỏi, dựa lưng vào ghế, giơ tay lên xoa xoa cổ mình.
Nhưng tay anh vẫn chưa xoa bóp cổ được bao nhiêu cái, đại khái là trong lúc đảo mắt đã lướt qua cô, động tác ngẩn ra, liền quay đầu nhìn về phía cô.
Tiếp xúc tới ánh mắt của anh, Quý Ức lập tức hoàn hồn, ngón tay chỉ chỉ về phía quầy Bar cách đó không xa: “Tôi khát nước!”
Nói xong, Quý Ức liền đi tới trước quầy Bar, rót cho mình một ly nước.
Cô suy nghĩ một chút cũng rót cho Hạ Quý Thần một ly nước, bưng đến trước bàn đọc sách.
Lúc cô đặt ly nước xuống, nhìn thấy văn kiện anh bày ra trên bàn, chỉ một cái liếc mắt, cô đã nhận ra đó là kịch bản “Tam Thiên Si”.
Phía trên phủ đầy vết phát thảo… Có một số câu thoại rõ ràng đã rất hoàn mỹ, nhưng vẫn bị sửa đổi lại.
Quý Ức không nhịn được lên tiếng hỏi: “Cái này đều là anh sửa đổi sao?”
“Ừ!” - Hạ Quý Thần nhẹ trả lời một tiếng, bưng ly nước lên uống hết một nửa.
Không nghĩ tới anh lại là người đã tốt rồi còn muốn tốt hơn, và cái quan trọng là với công việc anh cũng rất nghiêm túc, vì có rất ít đạo diễn đích thân chăm chú đọc kịch bản như vậy.
Quý Ức vừa suy nghĩ vừa sùng bái Hạ Quý Thần thêm mấy phần.