Hạ Quý Thần còn chưa bước được hai bước, Quý Ức vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi những khả năng mới vừa nghĩ đến kia, cô bất ngờ lên tiếng gọi anh lại: “Hạ Quý Thần!”
Hạ Quý Thần!
Giọng nói của cô có chút gấp, giống hệt như giọng điệu lúc cô còn trẻ mỗi khi có chuyện gì cần sẽ đi tìm anh.
Có trời mới biết, trong những năm tháng này, bên tai anh đã có bao nhiêu lần nghe thấy ảo giác cô gọi tên mình với giọng điệu như vậy.
Mỗi lần anh ngừng lại, ngoảnh đầu đều mang theo vô số kinh ngạc vui mừng, nhưng cũng thấy hé ra một khuôn mặt khác lạ.
Đầu ngón tay Hạ Quý Thần khẽ run run, nhưng anh vẫn không ngừng bước chân.
Bởi vì anh sợ, sợ lần này và những ngày thường đều là ảo giác, mặc dù cô thật sự đang ở phía sau anh.
Nhìn việc chính mình và Hạ Quý Thần càng kéo càng xa, Quý Ức lại một lần nữa lên tiếng, giọng nói so với vừa rồi lớn hơn rất nhiều: “Hạ Quý Thần!”
Trần Bạch đi cách xa Hạ Quý Thần hai bước, nhìn Quý Ức liên tục gọi Hạ Quý Thần hai lần anh cũng không ngừng lại. Tưởng rằng anh không nghe thấy, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Hạ tổng, Quý tiểu thư đang gọi ngài.”
Khi giọng nói của Trần Bạch vừa lắng xuống, Hạ Quý Thần tựa như bị điện giật, cả thân thể thoáng run rẩy dữ dội, sau đó bỗng dưng đứng yên tại chỗ.
Hóa ra, không phải là nghe thấy ảo giác, là thật, thật sự là cô đang gọi anh…
Thời gian quay vòng, anh và cô cảnh còn người mất nhiều năm như vậy. Lại có một ngày, anh còn có thể nghe cô dùng giọng nói như vậy gọi anh là “Hạ Quý Thần”!
Trần Bạch thấy Hạ Quý Thần ngừng lại nhưng không xoay người, nghi ngờ duỗi duỗi đầu đi về trước, liếc mắt nhìn vẻ mặt của anh. Phát hiện giữa khuôn mặt mang theo mấy phần mờ mịt, giống như đang mất thần.
Trần Bạch trong bụng hồ nghi, nhưng vẫn tiếp tục lên tiếng nhắc nhở Hạ Quý Thần: “Hạ tổng?”
Lông mi xoắn và dài của Hạ Quý Thần nhẹ nhàng chập chờn, thần sắc trên khuôn mặt khôi phục lại vẻ dửng dưng trước sau như một.
Anh không nhìn Trần Bạch, xoay người một cách ung dung nhìn về phía Quý Ức.
Ở nơi mà người khác không chú ý, anh lặng yên không một tiếng động nắm tay thành quả đấm, để lộ tâm tình của anh hơi có chút khẩn trương.
Chẳng qua là dưới tình thế cấp bách cô mới gọi anh lại, nhưng căn bản cô
còn chưa nghĩ ra cô muốn nói gì với anh.Chạm phải ánh mắt của anh, đầu Quý Ức mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cô vội vàng quay đầu, suy nghĩ làm thế nào để mở miệng, nhưng rốt cuộc cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cô lại không giải thích được khi nghĩ đến tối hôm qua mình ở Lâu Ngoại Lâu vô tình nghe lén được cuộc nói chuyện giữa anh và tên Mập.
“Đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ rất rõ, mười giờ hai mươi bốn phút tối. Trong tất cả những việc tôi đã làm cho đến nay, chỉ có một việc duy nhất khiến tôi hối hận.”
“Tôi muốn biết, tại sao sau đó lại phát sinh nhiều chuyện như vậy. Tôi thật sự muốn biết, tại sao đến bây giờ tôi vẫn còn áy náy nhiều như vậy. Nếu được quay lại đêm đó, tôi nhất định sẽ không làm vậy!”
Anh nói anh hối hận sao… Anh nói cho đến tận bây giờ anh vẫn còn áy náy sao…
Suy nghĩ của Quý Ức lại lần nữa rơi vào một mảnh ngổn ngang.
Hạ Quý Thần nhìn Quý Ức từ đầu đến cuối không lên tiếng, chủ động nói: “Có chuyện gì không?”
Quý Ức không chớp mắt nhìn Hạ Quý Thần, căn bản không nghe được lời anh nói.
Bên tai cô còn đang vang vọng lời anh nói tối hôm qua: “Chỉ có trải qua mới hiểu được, khoảng thời gian tại trung học Tô Thành đó tươi đẹp đến mức nào… Cậu không biết đâu, tôi rất nhớ khoảng thời gian đó. Gần đây, hầu như mỗi đêm đều nằm mơ, đều rất nhớ đến cô ấy khi đó…”
Khoảng thời gian tại trung học Tô Thành kia, làm sao cũng không phải là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời cô.
Anh hoài niệm về cô trong quá khứ, làm sao cô lại không từng hoài niệm về anh trong quá khứ?
Chẳng qua là sau đó giữa anh và cô đã xảy ra quá nhiều sự việc đau buồn như vậy, đáy lòng cô nhớ rõ Hạ Quý Thần. Nhưng cũng chỉ là Hạ Quý Thần trong khoảng thời gian tại trung học Tô Thành kia thôi.