Cô cho rằng khoảng thời gian trong quá khứ, vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ trở lại được nữa, nhưng trong hai tháng gần đây ở đoàn phim này…
Sau khi cô làm mình bị thương vì trả thù Thiên Ca, vẻ mặt lo lắng của anh…
Anh đá đi tất cả những người đã bị Thiên Ca mua chuộc, làm cho cô trở thành người được cưng chìu của đoàn phim…
Đêm sinh nhật cô, anh đã cho cô một đêm đầy kinh ngạc và vui vẻ…
Quay lại với những điều khác nhau đã từng xảy ra, những khoảng thời gian độc nhất vô nhị trước đây đã bị mất đi, rõ ràng đang từng chút từng chút quay về…
Cách đó không xa Hạ Quý Thần người đang chờ cũng không vội vàng, nhưng anh giống như không nhìn thấy vậy, thần sắc trên mặt nhàn nhạt, kiên nhẫn chờ Quý Ức.
Trần Bạch ở bên cạnh mặt đầy quỷ dị nhìn nhìn Quý Ức, lại nhìn nhìn Hạ Quý Thần, sau đó liền nhíu mày lại.
Hai người này làm sao vậy? Một người mở miệng trước gọi đối phương, đối phương sững sờ nửa ngày mới quay đầu. Kết quả cái người gọi kia lại không nói lời nào… Quả thật là không hiểu ra làm sao cả…
Trần Bạch bực bội nhìn Quý Ức vẫn còn dáng vẻ không chịu hé răng kia, hắng giọng, phá tan sự yên tĩnh: “Quý tiểu thư, cô gọi Hạ tổng có chuyện gì không?”
Quý Ức nghe tiếng, quay đầu liếc mắt nhìn Trần Bạch. Sau đó mới phản ứng được mình đã thất thần quá lâu, ánh mắt cô theo bản năng chống đối lại với Hạ Quý Thần. Rồi cô mở miệng ra, vừa mới chuẩn bị nói chuyện với anh, nhưng lời đến khóe miệng, lại nghĩ đến Trần Bạch còn đứng bên cạnh. Sau đó liền nuốt lời lại vào trong bụng, lần nữa quay đầu nhìn về phía Trần Bạch.
Hạ Quý Thần thấy Quý Ức nhìn Trần Bạch cũng nhìn theo về phía anh ta.
Trần Bạch nhìn hai người đều đang nhìn mình, ngây người. Sau đó thì cúi đầu xuống bắt đầu nhìn lại bản thân mình.
Quần áo anh ta rất bình thường mà, cũng không có xảy ra sự cố gì hết, bọn họ đều ở đây nhìn anh ta làm gì… Ý nghĩ trong đầu Trần Bạch còn chưa lắng xuống, giọng nói Hạ Quý Thần đã vọng tới: “Anh đi trước đi!”
Hạ Quý Thần hơi nghiêng đầu, sau khi nhìn Trần Bạch đã đi tới chỗ đủ xa sẽ không
nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và cô, anh mới chậm rãi quay đầu lại nhìn vào ánh mắt của Quý Ức.Trần Bạch ngẩn ra, ngay sau đó đã kịp phản ứng, hai người sở dĩ mới vừa nhìn mình là vì chính mình đang làm trở ngại bọn họ. Anh luôn miệng “Phải” mà không nhìn lại, nhanh chân chạy xa, thuận tiện còn nghĩ cách ngăn cản phó đạo diễn đang chuẩn bị bước về phía này để thúc giục Hạ Quý Thần.
Chạm đến ánh mắt của anh, đầu ngón tay Quý Ức hơi cong cong, sau đó mới cử động đôi môi: “Hạ Quý Thần, đêm đó sinh nhật tôi, anh theo tôi nói những lời kia là thật sự nghiêm túc sao?”
Những lời kia, đó có phải là những lời anh đang mong chờ không?
Hạ Quý Thần không dám mạo hiểm, nhìn Quý Ức, nín thở.
Quý Ức giống như đang đấu tranh tâm lý gì đó, nắm chặc vạt áo.
Trong suốt khoảng thời gian này, anh vì cô làm rất nhiều chuyện như vậy, có phải đã không nói rõ rằng trái tim anh vẫn luôn quan tâm đến cô bạn này?
Anh đã mang đến cho cô những tổn thương đau đớn nhất, nhưng anh cũng cho cô sự ấm áp tốt đẹp nhất. Thậm chí, ngay cả khi cô sẽ phải đi bộ trong làng giải trí, anh cũng đã trải nhựa sẵn cho cô…
Quý Ức nghĩ tới đây, giống như đưa ra quyết định hay quyết tâm làm điều gì đó, lại lên tiếng: “Chính là câu, chúng ta có thể trở lại như trước đây hay không... là nghiêm túc sao?”
Hóa ra, cô chỉ đề cập đến những lời này…
Hạ Quý Thần đã dành rất nhiều sức lực mới ổn định tâm tình của mình không để sơ suất, anh khẽ gật đầu một cái. Chỉ sợ cô cảm thấy được anh không đủ thành ý, lại lên tiếng: “Đúng! Đó là nghiêm túc đấy!”
Quý Ức không chớp mắt nhìn Hạ Quý Thần, khẽ nhếch miệng: “Nếu như là nghiêm túc, vậy chúng ta trở lại như trước đi?”
“Coi như là chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, trở lại như trước đây, tiếp tục làm bạn tốt nhất đi!”