Quý Ức biết mình nên nâng ly đáp lại lời mời của Tôn tổng, nhưng mặc kệ cô cố gắng thế nào đi nữa, cánh tay của cô cũng không thể nhấc lên được.
Được bao quanh bởi các nhà tư bản, mỗi người trong số họ vô cùng thông minh. Quý Ức chỉ do dự trong chốc lát, một người nào đó nhận ra có điều không ổn, ánh mắt nhìn cô và Tôn tổng nhuộm vài điểm đáng ngờ.
Tôn tổng cầm ly rượu trong tay lần nữa đưa đến trước mặt Quý Ức, làm bộ thất thần như dáng vẻ của Quý Ức, rất bình tĩnh cố gắng giữ thể diện cho mình: “Quý Ức?”
Quý Ức nghe tiếng, nâng mí mắt lên, liếc mắt liền nhìn thấy nụ cười trên khóe môi của Tôn tổng.
Vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười cơ hồ giống y hệt năm xưa, sắc mặt của cô hơi thay đổi. Ly rượu ở đầu ngón tay giống như hóa thành tảng đá lớn, nặng nề khiến cô không thể nhấc tay lên.
Bầu không khí xung quanh trở nên có chút ngột ngạt do sự yên tĩnh và im lặng của Quý Ức.
Trên khuôn mặt Tôn tổng rõ ràng có chút không nén giận được, có lẽ là ngại với Hạ Quý Thần đang đứng bên cạnh, hắn không lên giọng mà khẽ phát ra tiếng ho khan.
Quý Ức biết người xung quanh đều đang nhìn mình, cô cũng biết Hạ Quý Thần gọi mình qua đây là vì giúp mình có chút uy tín và danh dự trong giới trước mặt những người nổi tiếng. Nhưng cô lại chậm chạp không phản ứng như vậy, chẳng những mình sẽ để lại ấn tượng xấu mà còn khiến cho Hạ Quý Thần trở nên khó xử.
Quý Ức một mặt ra sức tự thuyết phục bản thân mình, coi như người trước mắt là một người xa lạ, cưỡng ép cánh tay mình chạm tới ly rượu của Tôn tổng.
Bởi vì cô quá miễn cưỡng, đầu ngón tay cầm ly rượu dùng sức quá nhiều cho nên có hơi trắng bệch.
Nhưng tay cô đang đưa đến gần ly rượu trong tay của Tôn tổng, thì ly rượu trong tay cô liền bị đầu ngón tay thon dài lấy đi. Sau đó bên tai cô liền truyền tới âm thanh trong suốt êm dịu của Hạ Quý Thần: “Xin lỗi, cô ấy đặc biệt không giỏi uống rượu, chỉ cần uống một ít thôi thì tám mươi phần trăm dạ dày sẽ khó chịu.”
“Hạ tổng.”
- Trần Bạch gần một giây sau liền xuất hiện bên cạnh Hạ Quý Thần.Hạ Quý Thần nói xong cũng không đợi người xung quanh có phản ứng, liền tự ý hướng về phía cách đó không xa lên tiếng gọi: “Trần Bạch!”
“Đưa Quý tiểu thư đến phòng nghỉ chờ một lúc.” - Hạ Quý Thần nhạt giọng căn dặn.
“Vâng!” - Trần Bạch đi tới bên cạnh Quý Ức, anh còn chưa kịp thấp giọng nói câu “Quý tiểu thư, đi theo tôi” với Quý Ức, Hạ Quý Thần lại lên tiếng: “Tìm Trình tiểu thư, cần ít thuốc dạ dày.”
“Biết rồi, Hạ tổng.” - Trần Bạch lễ phép gật đầu với người xung quanh trước, sau đó dẫn Quý Ức đi.
Vào phòng nghỉ, sau khi Trần Bạch ra hiệu Quý Ức ngồi xuống, liền lập tức dựa theo lời căn dặn của Hạ Quý Thần ra ngoài tìm Trình Vị Vãn lấy thuốc dạ dày.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại Quý Ức, sự miễn cưỡng cười trên khóe môi cô lập tức biến mất không còn một mống. Cô nhìn chằm chằm bóng đêm nặng nề ngoài cửa sổ, nghĩ đến những ngày lễ cùng Tôn tổng, đầu ngón tay không kìm hãm được nắm chặc túi xách, ngay cả khóe môi cũng mím chặt lại với nhau.
Không bao lâu, cửa phòng nghỉ lần nữa được mở ra.
Quý Ức tưởng Trần Bạch trở lại, vội vàng điều chỉnh lại thần sắc trên mặt, quay đầu nhìn lại.
Nhưng lại là Hạ Quý Thần.
Quý Ức hơi ngạc nhiên, sau đó nghĩ đến mình mới vừa thất lễ lúc anh giới thiệu về cô, không khỏi cảm thấy hổ thẹn cúi đầu.
Cô vừa định nói với anh câu “Thật xin lỗi”, anh đã đi tới trước mặt cô, lên tiếng trước: “Không vui sao?”
Quý Ức không nghĩ tới Hạ Quý Thần vừa mở miệng lại hỏi mình một câu như vậy, cô ngẩng đầu lên nhìn một cái, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.