Quý Ức không nghĩ quá nhiều, chân mang giày cao gót thản nhiên đi về phía anh. Nhưng lúc cô sắp đi tới trước mặt anh, cô nhìn thấy một người mà mình không bao giờ muốn gặp lại.
Bước chân của cô bỗng dưng ngừng lại, đầu ngón tay vô thức giữ chặt ly rượu trong lòng bàn tay.
Một giây trước Hạ Quý Thần gọi Quý Ức tới, một giây sau đã đứng bên cạnh Lý tổng, mở miệng nói chuyện dời đi ánh mắt của mình.
Anh hơi nghiêng đầu, một tay nâng ly rượu, một bên chăm chú nghe lời nói của Lý tổng, một bên thỉnh thoảng hướng về phía hắn khẽ “Vâng” một tiếng bày tỏ tôn trọng.
Sau khoảng một phút, anh nhận ra cô gái chỉ cách anh hai mươi mét vẫn chưa xuất hiện ở bên cạnh, lúc này mới thoáng quay đầu nhìn lại về phía Quý Ức đứng.
Cô gái đứng cách anh khoảng chừng bảy tám mét, ánh mắt nhìn thẳng vào chỗ nào đó bên phải của anh, cũng không nhúc nhích.
Cô… bị làm sao vậy?
Hạ Quý Thần khẽ nhíu mày, vừa định quay lại nói tiếng “Thật có lỗi” với Lý tổng đang không ngừng lải nhải nói chuyện với mình để bước đến chỗ Quý Ức. Kết quả là anh vẫn chưa thu lại ánh mắt thì cô giống như nhận ra có người nhìn mình, di chuyển ánh mắt nhìn lên khuôn mặt của anh. Chạm phải ánh mắt của anh, cả người cô như run sợ vài giây mới tỉnh táo lại, lần nữa cất bước đi tới chỗ anh.
Nhưng bước chân của cô đã mất đi dáng vẻ ung dung giống lúc đầu khi anh vừa gọi cô, tốc độ cũng có vẻ hơi chậm chạp và do dự.
Rõ ràng là cô có tâm sự rồi…
Hạ Quý Thần mặc dù vẫn đang trò chuyện với Lý tổng, nhưng suy nghĩ trong lòng trở nên có chút không yên, sự chú ý thỉnh thoảng lướt trên người Quý Ức.
Lúc cô gái sắp bước tới cạnh mình, Hạ Quý Thần khách sáo kết thúc cuộc nói chuyện với Lý tổng, nhìn mọi người đứng một vòng xung quanh bắt đầu giới thiệu Quý Ức.
Người có thể sánh vai đứng chung một chỗ với Hạ Quý Thần để anh phải nhẫn nại giao tiếp đều là những nhân vật không tầm thường, ngày thường tuyệt đại đa số đều bị người khác vây quanh. Tuy nhiên, sau khi Quý Ức được Hạ Quý Thần giới thiệu xong, thái độ lúc chào hỏi cô của những
người này cũng lộ vẻ rất tự nhiên và thân thiện.Truyện đ-ược d-ịch trực tiếp tại iREAD--Quý Ức biết, bọn họ đang nhìn nét mặt của Hạ Quý Thần mới để cô vào mắt, cô vẫn duy trì nụ cười phù hợp nhất, cùng cụng ly hàn huyên đôi câu với mỗi người trong bọn họ.
Sau khi Hạ Quý Thần đưa tay giới thiệu về Tôn tổng đứng bên phải của mình, Quý Ức không còn giống như trước, cô vẫn lịch sự nhìn người được giới thiệu nhưng nhẹ nhàng rũ mắt xuống.
Chờ đến khi Hạ Quý Thần giới thiệu Tôn tổng xong, Quý Ức lại mất thêm vài giây mới đưa mắt lên, nhếch môi cười với Tôn tổng.
Trong suốt cuộc đời của cô, cô đã sống đến hiện tại và cười rất nhiều lần, duy chỉ có lần này lại khiến cho cô cảm thấy khó chịu.
“Xin chào!” - Quý Ức mất rất nhiều khí lực mới miễn cưỡng lên tiếng, cô chỉ hỏi cho có nhưng trong câu xưng hô không lễ phép giống như lúc chào hỏi với những người khác.
“Cô khỏe chứ Quý Ức? Đã lâu không gặp!” - Giọng điệu khi Tôn tổng nói còn tỏ ra quen biết nhiều với Quý Ức.
Bên cạnh có người không nhịn được hỏi: “Tôn tổng, hóa ra ngài biết Quý tiểu thư à?”
“Không chỉ biết, ban đầu còn rất thân quen ấy chứ…” - Tôn tổng một bên trả lời, một bên cười híp mắt nhìn Quý Ức: “… Cô nói xem, có phải không Quý Ức?”
Quý Ức rõ ràng cảm thấy trong nụ cười của mình có hơi khó chịu, thật ra cô không muốn thừa nhận lời của Tôn tổng, nhưng lại sợ làm mất mặt Hạ Quý Thần. Cô chỉ có thể cố nén cảm giác không vui trong lòng, miễn cưỡng lên tiếng:
“Phải!”
“Trái đất này thật sự quá nhỏ! Nào... chúng ta hãy cũng cạn ly!” - Tôn tổng vừa nói xong đã đem ly rượu đưa tới trước mặt Quý Ức.