“Ừ!” - Hạ Quý Thần ngắm nghía điện thoại trên tay, nhẹ nhàng đáp một tiếng. Qua khoảng hai giây anh ngẩng đầu liếc nhìn Trần Bạch. Không đợi Trần Bạch mở miệng hỏi cụ thể anh có điều gì căn dặn, môi anh đã cử động: “Tôn Chu Nam ở khách sạn Thiên Hoa?”
“Vâng!” - Trần Bạch trả lời.
Hạ Quý Thần nói với giọng điệu bình thản: “Bây giờ cậu cử người đi mời hắn quay lại đây.”
Trần Bạch giống như nghe được những điều không thể tưởng tượng nổi, anh ta mở to hai mắt, vì quá kinh ngạc nên khi lên tiếng có vẻ hơi lắp bắp: “Mời, mời… quay lại đây?”
Quý Ức ngồi bên cạnh Hạ Quý Thần cũng giống như Trần Bạch vậy, cõi lòng đầy kinh ngạc nhìn Hạ Quý Thần.
So với phản ứng của hai người, vẻ mặt lãnh đạm của Hạ Quý Thần tựa như một tờ giấy trắng. Anh luôn miệng phát ra âm thanh lười nhác, chỉ dùng giọng nói mơ hồ “Ừ” một tiếng.
“Không phải chứ Hạ tổng? Là ngài muốn tôi bí mật mời Tôn tổng ra ngoài? Bây giờ ngài bắt tôi cử người mời quay lại, chuyện này…” - Lời oán trách trong miệng Trần Bạch còn chưa nói hết, Hạ Quý Thần có vẻ thiếu kiên nhẫn, hơi nhướng khóe mắt liếc nhìn Trần Bạch. Trần Bạch sợ tới mức môi run lên, lời lảm nhảm trong miệng đột ngột biến thành: “Vâng, tôi đi mời Tôn tổng! Hạ tổng ngài chờ một chút.”
Trần Bạch nói xong liền xoay người, vô cùng nhanh nhẹn đi làm ngay.
…
Khách sạn Thiên Hoa cách Tinh Quang khoảng một cây số, chỉ sau mười phút, Tôn Chu Nam đã đi theo sau Trần Bạch xuất hiện trước mặt Hạ Quý Thần và Quý Ức.
Trần Bạch dừng bước lại, thấp giọng nói: “Hạ tổng, Tôn tổng đến rồi!”
Hạ Quý Thần ngẩng đầu lên và liếc nhìn Tôn Chu Nam phía sau Trần Bạch, lại không lên tiếng nói chuyện.
Chạm phải ánh mắt của anh, trái lại Tôn Chu Nam đã lên tiếng: “Hạ tổng, tôi biết ngài là người thông minh, sẽ không thật sự khó chịu với tôi chỉ vì một người phụ nữ.”
“Dù sao phụ nữ cũng là phụ nữ, làm ăn là làm ăn, không ai vì một người phụ nữ hèn mọn mà vứt bỏ lợi ích trong chuyện làm ăn cả!”
Quý Ức quay đầu ra, mặt mày rõ ràng lạnh lùng rất nhiều.Tôn Chu Nam vừa nói vừa nhìn Quý Ức, trong mắt hắn chứa đựng sự khinh miệt và coi thường
một cách rất rõ ràng.
Tôn Chu Nam không thèm quan tâm đến phản ứng của Quý Ức, hắn vừa bước qua ghế Sofa trước mặt Hạ Quý Thần vừa lên tiếng: “Nói thật với ngài Hạ tổng, lúc ngài đuổi tôi ra, tôi thật sự rất tức giận. Ngài nói xem... Ngài chỉ vì một ngôi sao hạng ba như vậy, có cần thiết không?”
Ngôi sao hạng ba… Lực đạo ở đầu ngón tay nắm điện thoại hơi tăng thêm một chút, chỉ trong phút chốc khí tràng (*) toàn thân Hạ Quý Thần đã lạnh hơn rất nhiều.
Tôn Chu Nam hoàn toàn không nhận ra, không mảy may coi Quý Ức ra gì nói tiếp: “Không chừng đã có nhiều người biết chuyện này và đang cười nhạo sau lưng ngài. Nhưng may thay, ngài cử người đón tôi quay lại, chuyện này chúng ta có thể bỏ qua, sau này mọi người vẫn là bạn…”
Tôn Chu Nam nói đến đây, định ngồi xuống ghế Sofa, nhưng cái mông hắn chỉ mới ngồi được một nửa, chữ “Tốt” trong miệng cũng chỉ phát ra được một nửa. Thì Hạ Quý Thần vẫn im lặng không nói một lời nào từ khi hắn xuất hiện đến giờ bỗng nhiên ném cho hắn một câu: “Tôi mời ngài ngồi sao?”
Lời nói của Tôn Chu Nam vừa đến miệng bỗng dưng dừng lại, hắn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm, qua khoảng mười giây mới ngẩng đầu nhìn Hạ Quý Thần.
Hạ Quý Thần biết Tôn Chu Nam đang nhìn mình, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn hắn, gọn gàng dứt khoát nói tiếp: “Tôi mời ngài quay lại đây không có ý nào khác. Chỉ là cảm thấy vừa rồi mời ngài ra ngoài chưa đủ quang minh chính đại, muốn mời ngài ra ngoài thêm một lần nữa!”
***Chú thích:(*) Khí tràng: Hay khí trường, có nghĩa là nguyên khí toàn thân.