“Dù sao, ngài cũng vừa mới nói... Vì một ngôi sao hạng ba như vậy, không chừng đã có nhiều người biết chuyện này đang cười nhạo sau lưng…”
Chân mày kiếm sắc của Hạ Quý Thần mang theo mấy phần kiêu ngạo và ác liệt, tiếp tục lên tiếng: “… Đúng là tồi tệ thật, từ nhỏ đến lớn, tôi thật sự chưa từng nếm thử mùi vị bị người khác cười nhạo là như thế nào, vừa vặn hôm nay lại được nếm thử!”
Nói xong, Hạ Quý Thần vốn không cho Tôn Chu Nam có bất kỳ cơ hội nào để trả lời, quay đầu nhìn Trần Bạch, ngay cả âm điệu trong miệng cũng nâng cao rất nhiều: “Trần Bạch, kêu bảo vệ mời Tôn tổng ra ngoài!”
Cách đó không xa không ít người nghe được lời của Hạ Quý Thần, rối rít quay đầu nhìn lại.
Tôn Chu Nam ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không hề nghĩ đến chuyện, Hạ Quý Thần cử người đến khách sạn mời mình quay lại đây là vì khiến mình bị xấu hổ hơn nữa. Mặt hắn đỏ bừng lên, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt biến đổi thất thường của Hạ Quý Thần một hồi lâu, mới miễn cưỡng nói ra một câu: “Hạ Quý Thần, anh đừng ức hiếp người quá đáng!”
“Ức hiếp người quá đáng?” - Hạ Quý Thần dường như nghe được những câu từ gì đó rất buồn cười, anh nhếch mép cười khẽ: “Anh không nhắc nhở tôi thì tôi cũng quên, đúng là hôm nay tôi ức hiếp người quá đáng, anh có thể làm gì tôi?”
Nói xong, Hạ Quý Thần quay đầu lại nói với hai nhân viên bảo vệ Trần Bạch vừa gọi tới: “Xin lỗi, vừa rồi dùng từ không thỏa đáng. Không phải là mời Tôn tổng ra ngoài, mà là ném Tôn tổng ra ngoài!”
Lúc lời nói của Hạ Quý Thần vừa kết thúc, anh nhìn Trần Bạch một cái, Trần Bạch hiểu ý Hạ Quý Thần, tiếng nói của anh vừa dứt, ngay lập tức ra lệnh cho hai nhân viên bảo vệ động thủ.
Tôn Chu Nam chưa từng bị người khác khi dễ như vậy, giãy giụa kháng cự không chịu để bảo vệ đụng vào mình. Nhưng hắn chỉ có một mình làm sao cũng không chống nổi sức lực của hai người. Cuối cùng vẫn ở trước mắt bao người, chật vật không thể tả bị hai nhân viên bảo vệ đỡ cánh tay mang ra khỏi phòng tiệc.
Lực chú ý của mọi người, tất cả đều đồng loạt ngừng ở trên người Hạ Quý Thần
và Quý Ức. Đến nỗi có không ít người đã tụm lại bắt đầu thì thầm to nhỏ nhắc tới cảnh vừa rồi.Cho đến khi tiếng kêu la trong miệng Tôn Chu Nam hoàn toàn biến mất không nghe thấy gì nữa, bầu không khí trong phòng tiệc vẫn còn trong tình trạng hỗn loạn.
Tiếng thảo luận ở xung quanh ngày càng lớn hơn, một số từ lọt vào tai của Quý Ức. Lúc này cô chỉ khẽ chớp chớp mắt, hơi quay đầu nhìn Hạ Quý Thần.
Người đàn ông sắc mặt bình tĩnh, tựa như chuyện vừa mới xảy ra chẳng hề liên quan gì đến anh cả.
Không phải là cô không thắc mắc tại sao Hạ Quý Thần phải mời Tôn Chu Nam quay lại. Nhưng cô không nghĩ tới, mục đích anh mời Tôn Chu Nam quay lại là muốn đuổi hắn ra ngoài thêm một lần nữa, trước sự chú ý của tất cả mọi người.
Lần đầu tiên anh bí mật để Trần Bạch đưa Tôn Chu Nam ra ngoài một cách lặng lẽ, tuy không vui vẻ gì nhưng có thể giữ thể diện cho Tôn Chu Nam, cũng không để cho quan hệ của hai người đi đến bước đường cùng. Nhưng với rắc rối này, giữa anh và Tôn Chu Nam kể từ nay về sau cũng không còn có thể có bất kỳ sự hợp tác nào nữa…
Giống như Tôn Chu Nam đã nói vậy, phụ nữ là phụ nữ, làm ăn là làm ăn, trên thế này có bao nhiêu thương nhân sẽ vì một người phụ nữ mà vứt bỏ lợi ích chứ?
Hạ Quý Thần lên tiếng, thay vì trả lời câu hỏi của cô, anh lại hỏi một câu: “Hả giận chưa?”
Quý Ức biết anh đang hỏi về chuyện mời Tôn Chu Nam quay lại rồi ném ra ngoài, cô thành thật gật đầu vì cảnh đó thật sự rất hả giận.
Trên mặt Hạ Quý Thần dâng lên nét hài lòng. Giống như đang rất mệt mỏi, anh dựa người vào ghế Sofa và nhắm mắt lại. Giọng nói khi lên tiếng rất rõ ràng, chỉ có bốn chữ: “Thế là đủ rồi!”