Liên hoan phim chấm dứt đã là mười giờ đêm.
Hạ Quý Thần nhã nhặn từ chối những lời mời tụ họp của người quen trong ngành. Ra khỏi hội trường, anh vội lên xe, sau đó lập tức lấy điện thoại di động gọi cho Quý Ức.
Vẫn là tình huống như lúc chiều, không thể liên lạc được với cô, điện thoại cô vẫn trong trạng thái tắt.
Ngồi phía trước, Trần Bạch nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Hạ Quý Thần cầm điện thoại di động đưa lên tai lần thứ hai.
Không cần hỏi, Trần Bạch cũng biết Hạ Quý Thần đang gọi cho Quý Ức.
Từ buổi chiều, sau khi Hạ Quý Thần tỉnh lại, anh vẫn luôn ở bên cạnh anh ấy. Buổi tối, khi đến liên hoan phim, tuy anh ấy phải liên tục xã giao, nhưng vẫn dành chút thời gian, thỉnh thoảng lấy điện thoại di động ra bấm. Thậm chí đôi khi đang nói chuyện với người khác, Hạ Quý Thần bị mất tập trung, phải mất một lúc lâu sau mới đáp lại được một câu.
So với bất kỳ ai, Trần Bạch hiểu rõ Quý tiểu thư không từ mà biệt khiến cho Hạ Quý Thần lo lắng như thế nào. Mặc dù cười không nổi, nhưng đối với mỗi một người trong liên hoan phim, anh ấy vẫn cố mỉm cười chào hỏi. Tuy nhiên, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, mắt Hạ Quý Thần lại tối đi, vẻ mặt vô cùng ủ rũ.
Có điều gì giày vò hơn với việc miễn cưỡng cười cơ chứ? Nhưng suốt bốn tiếng tham dự liên hoan phim, Hạ tổng đã phải cố gắng duy trì nụ cười như thế...
Trần Bạch vừa lấy lại tinh thần sau khi rời khỏi liên hoan phim, lại nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Hạ Quý Thần tràn đầy lo âu. Bàn tay cầm điện thoại đang áp lên tai chợt buông lỏng xuống.
Trần Bạch đoán chắc là Hạ tổng lại không gọi được cho Quý tiểu thư.
Anh cảm thấy có hơi khó chịu, nhịn không được mở miệng khích lệ: “Hạ tổng, Quý tiểu thư hẳn là không có việc gì đâu. Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn cô ấy nghĩ không thông nên muốn tìm nơi nào đó yên tĩnh một mình ngẫm nghĩ, anh đừng nên quá lo lắng!”
Hạ Quý Thần ngẩng đầu, thông qua kính chiếu hậu liếc nhìn Trần Bạch một cái, nhưng vẫn không nói gì.
Trần Bạch càng nói càng hăng, khóe mắt Hạ Quý Thần cũng càng ngày càng thêm u tối.Trần Bạch vì muốn an ủi Hạ Quý Thần, cho nên lại
cười nói: “Lại nói, Hạ tổng, anh đối xử tốt với Quý tiểu thư như vậy. Anh có tiền lại có vẻ ngoài, còn được đánh giá là vị đạo diễn mà nhiều cô gái muốn gả nhất, là giấc mộng của hàng triệu thiếu nữ. Vậy nên, anh không cần phải lo lắng, Quý tiểu thư cũng chỉ là một cô gái bình thường, chắc chắn cô ấy sẽ để ý đến anh...”
Phát giác được có chuyện gì đó không đúng, Trần Bạch hoảng sợ vội ngậm miệng lại.
“Chẳng lẽ mình nói gì sai sao? Sao mình càng khích lệ, Hạ tổng thoạt nhìn càng thêm khó chịu vậy chứ?”- Trần Bạch cũng không dám mở miệng nói nữa.
Trong xe rơi vào yên tĩnh.
Ngay khi Trần Bạch cho rằng sự yên lặng này sẽ kéo dài cho đến lúc tới sân bay, thì Hạ Quý Thần ngồi sau xe bỗng dưng nói: “Nếu cô ấy là một cô gái bình thường thì tốt rồi...”
Trần Bạch đang chuyên tâm lái xe, nghe Hạ Quý Thần nói nhưng anh không hiểu rốt cục là anh ấy có ý gì, theo bản năng, anh mở miệng hỏi: “Hử?”.
Đáp lại Trần Bạch là sự im lặng.
Trần Bạch vừa định lên tiếng hỏi lại Hạ Quý Thần. Thì anh nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Hạ Quý Thần ngồi phía sau xe đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Vẻ mặt anh dường như thoáng một chút gì đó, như là... bất đắc dĩ.
Anh chưa bao giờ thấy Hạ Quý Thần như vậy, khác quá xa so với những gì anh biết về anh ấy trong suốt những năm qua.
Lời muốn nói bỗng không thể thốt ra.
Hóa ra, Hạ tổng không gì không làm được mà Trần Bạch biết, cũng sẽ có lúc bất đắc dĩ.
Hạ Quý Thần vẫn không hề hay biết Trần Bạch đang nhìn mình.
Anh nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: “... Nông cạn, tham tài, háo sắc, yêu thích hư vinh.... thì tốt rồi. Nếu như vậy, cô ấy sẽ giống như mọi người... yêu thích tôi...”