Khi Hạ Quý Thần và Trần Bạch đáp xuống sân bay Thủ Đô thì đồng hồ đã điểm không giờ ba mươi lăm phút.
Vừa xuống phi cơ, chuyện đầu tiên Hạ Quý Thần làm là khởi động điện thoại, gọi điện cho Quý Ức.
Sau khi tín hiệu được kết nối, vẫn là âm thanh máy móc như cũ: “Rất xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!”
Lúc chiều, anh có dặn Trần Bạch tra thử số chứng minh thư của cô ở sân bay và bến tàu cao tốc, nên có thể xác định được sau khi về Bắc Kinh, cô không có đi nơi khác.
Trong những năm cô và anh không liên lạc với nhau. Mỗi khi đến Bắc Kinh, anh đều lén tới nhìn cô, đi theo sau lưng cô. Cho nên một ít thói quen của cô, một vài nơi cô hay đến, anh cũng biết được đôi chút.
Thế là sau khi xác định điện thoại của cô vẫn không liên lạc được như trước. Vừa lên xe, Hạ Quý Thần lập tức bảo Trần Bạch lái xe đi đến Hậu Hải, ở đó có một quán Bar mà cô thích đến nhất mỗi khi có chuyện phiền lòng.
Cô không có ở đó.
Hạ Quý Thần không vội rời đi, mà lần lượt tìm từng quán Bar gần đó. Đi hết một vòng, thậm chí ngay cả bờ biển bên cạnh, anh cũng đến tìm thử. Sau khi xác định cô thật sự không có ở đây, anh mới quay lên xe, bảo Trần Bạch đi đến rạp chiếu phim đêm mà cô ưa thích.
Nhưng... vẫn không có!
Hạ Quý Thần lại bảo Trần Bạch lái xe đến Quảng Trường Hoàn Mậu dành riêng cho người đi bộ.
Chạy từ Đông sang Tây, rốt cục Trần Bạch cũng chẳng biết được mình đã chạy qua bao nhiêu chỗ. Anh chỉ biết là anh và Hạ Quý Thần đã tìm từ lúc trời còn tối đen đến lúc hừng đông, đã đổ ba lượt dầu, nhưng vẫn không tìm được Quý tiểu thư.
Hạ Quý Thần thật sự không nghĩ ra được Quý Ức còn có thể đi đâu nữa, nên ngay khi Trần Bạch rẽ hai lần sang hướng Tây, anh mở miệng nói: “Ngay khúc ngoặc ở giao lộ phía trước, cậu tìm chỗ đậu xe đi!”
Ven đường có một quán bán thức ăn sáng. Trần Bạch nghĩ, từ trưa hôm qua, sau khi Hạ Quý Thần tỉnh dậy cho đến
bây giờ, anh ấy vẫn chưa ăn gì cả, nên anh liền đẩy cửa xe, bước xuống.“Vâng!” - Trần Bạch đáp. Thuần thục lái xe quẹo ra đường chính, tìm một chỗ trống, rồi cho xe dừng lại.
Khi Trần Bạch mang bữa sáng trở về thì cửa sổ xe đã hạ xuống, Hạ Quý Thần đang ngồi hút thuốc.
Trần Bạch biết tâm trạng Hạ Quý Thần đang rất tệ, nên anh ấy mới hút thuốc như vậy. Anh còn nhớ sau khi mối quan hệ giữa Quý tiểu thư và Hạ tổng ngày càng tốt lên thì có một khoảng thời gian rất dài, Hạ tổng không đụng đến thuốc...
Trần Bạch âm thầm thở dài một hơi, bước đến đưa bữa sáng cho Hạ Quý Thần qua cửa sổ: “Hạ tổng, từ hôm qua đến giờ anh vẫn chưa ăn gì cả. Anh ăn một chút đi, nếu không sẽ không chịu đựng nổi đâu!”
Xuyên qua làn khói mờ ảo, Hạ Quý Thần liếc mắt nhìn bữa sáng trên tay Trần Bạch, khẽ lắc đầu.
Trần Bạch vừa định khuyên anh đôi câu thì Hạ Quý Thần bỗng dưng lên tiếng: “Cậu đưa chìa khóa xe cho tôi, về nghỉ đi!”
Trần Bạch hơi giật mình, một lúc sau mới kịp phản ứng Hạ Quý Thần vừa nói gì, anh vội lắc đầu: “Không cần đâu, Hạ tổng, tôi đi với anh...”
“Về đi!”- Không đợi Trần Bạch nói hết câu, Hạ Quý Thần đã mở miệng cắt ngang lời anh ta.
Trần Bạch chần chờ một chút, cuối cùng, thở dài đưa chìa khóa xe ra.
Sau khi Hạ Quý Thần cầm lấy chìa khóa. Cũng không nói gì thêm, chỉ khoát tay với Trần Bạch, ý bảo anh ta có thể đi.
Trần Bạch mấp máy môi, nhìn thấy Hạ Quý Thần cố chấp như thế, đành nói một câu “Tạm biệt”, sau đó xách theo bữa sáng đi đón xe Taxi.
Đợi đến khi Trần Bạch rời khỏi, Hạ Quý Thần mới bước xuống xe, chuyển sang ghế lái.
Trước tiên, anh chạy đến trường học, sau đó là nhà Quý Ức. Cuối cùng, anh mới lái xe đi đến căn hộ mà anh đã mua dưới danh nghĩa Hạ Dư Quang...