Khóe môi Hạ Quý Thần cứng đờ, anh rủ mi, nhìn chằm chằm vào mà hình điện thoại của Hạ Dư Quang một lúc, sau đó mới nhẹ nhàng trượt đầu ngón tay, ấn mở tin nhắn, tìm tên của cô, rồi gõ một loạt ký tự: “.... Hai ngày nay em bận việc gì sao? Sao lại không liên lạc với anh?”
“.... Em quay phim xong chưa? Định lúc nào sẽ quay về Bắc Kinh?”
"... Vài ngày nữa anh có việc cần đến Bắc Kinh, em đã quyết định thời quan quay trở về Bắc Kinh chưa? Nhớ báo cho anh biết, để anh sắp xếp hành trình, đến lúc đó ghé qua gặp em.”
Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng “cách, cách, cách” rất nhỏ vang lên từ đầu ngón tay đang liên tục gõ vào màn hình di động của Hạ Quý Thần.
Anh không biết rốt cục mình đã gửi bao nhiêu tin nhắn cho Quý Ức bằng điện thoại của Hạ Dư Quang, nhưng anh biết rằng, cứ mỗi tin nhắn gửi đi, anh lại cảm nhận được rất rõ lòng mình quặn lại từng chút một.
-----
Quay ngược lại mười giờ bốn mươi phút sáng hôm qua.
Quý Ức đờ đẫn bước ra khỏi sân bay, đón xe đi vào thành phố, lúc đi ngang qua một dãy khách sạn, cô bảo tài xế ngừng lại, xuống xe, đi vào trong.
Quý Ức thuê một gian phòng, cầm phiếu phòng trên tay, cô bước từng bước như người mộng du, đi lên lầu.
Khi vừa bước vào phòng, cô lập tức ngã người lên giường, hai mắt nhắm nghiền.
Cô vốn muốn ngủ, thế nhưng trong lòng cô hiểu rõ, cô không thể nào ngủ được.
Mặc dù vậy, nhưng cô lại không dám mở mắt, bởi vì cô sợ, sợ mình lại nghĩ đến những chuyện đã xảy ra với Hạ Quý Thần.
Tất cả xảy ra quá đột ngột, khiến cho cô không biết phải đối mặt như thế nào, cho nên cô lựa chọn rúc đầu như đà điểu, tự giấu mình đi, không dám nghĩ đến, hòng muốn trốn tránh sự thật.
Trời dần dần tối, cô thiếp đi một lúc, nhưng không được bao lâu sau thì đã tỉnh lại.
Bức màn trong phòng bị cô kéo kín lại, một chút ánh sáng cũng không có, cho nên cô không hề hay biết bên
ngoài là đêm tối ngay ban ngày.
Cô tựa như một cái xác không hồn, cứ ôm chăn, làm ổ trên giường, lặng yên không nhúc nhích.
Cô có thể cảm giác được thời gian dần trôi qua trong bóng tối, nhưng cô lại không biết rõ là đã qua bao lâu. Cô chỉ biết, từ khi đi vào khách sạn cho đến bây giờ, cô vẫn chưa uống một giọt nước nào, dạ dày đã bắt đầu co rút, đau đớn.
Cuối cùng, đau đến mức không chịu được, cô mới bò xuống giường, ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh, cô uống hết nửa bình nước trong khách sạn, sau đó rửa mặt qua loa, rồi đi ra ngoài.
Ra khỏi khách sạn, Quý Ức mới phát hiện đêm đã khuya.
Theo bản năng, cô quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo trong sảnh chính khách sạn, đã là mười một giờ rưỡi đêm ngày kế tiếp, vậy là cô đã đi vào khách sạn gần ba mươi sáu tiếng đồng hồ.
Ở gần khách sạn có một tiệm bán thức ăn nhanh 24 giờ.
Quý Ức thuận tay chọn một vài thứ, sau khi nhét đầy bao tử, cô cũng không vội rời khỏi, mà ngồi cạnh cửa sổ sát đất, nhìn phố đêm bên ngoài cửa sổ.
Thủ đô Bắc Kinh về đêm vẫn phồn hoa như trước, ngay cả giao thông trên đường cũng không thật sự thông thoáng.
Cô sững người trong chốc lát, lúc nhân viên phục vụ đến tính tiền, cô mới nhìn thấy điện thoại lẳng lặng đặt trong túi xách.
Cô thừa nhận là từ khi bước xuống máy bay, cô cố ý không mở máy, nhưng cô cũng hiểu rõ, trốn tránh không phải là cách giải quyết vấn đề, cô cần phải đối mặt.
Đã qua một khoảng thời gian dài như vậy rồi, cô cũng nên khởi động máy...
Quý Ức cầm điện thoại, do dự hai phút, cuối cùng, cô ấn nút khởi động điện thoại.