Anh đã bảo Trần Bạch lái xe đi vòng quanh không biết bao nhiêu vòng ở Bắc Kinh để tìm cô suốt một đêm, hiện tại, chỉ còn ba nơi này là có khả năng nhất mà anh chưa đến.
Đường Họa Họa vẫn luôn giữ liên lạc với anh, từ chỗ cô ấy, anh biết được cô không có quay về trường học.
Kỳ thật trong lòng anh biết rõ khả năng cô ở trường là rất thấp, nhưng anh lại sợ cô muốn tránh né anh nên bảo Đường Họa Họa nói dối, vậy nên anh muốn tự mình đi một chuyến xem sao.
Về phần nhà của cô thì có khả năng khá lớn, nhưng khi anh đến nơi, nhân viên vệ sinh làm thêm giờ lại nói rằng bố mẹ cô đã xuất ngoại đi du lịch được hơn nửa tháng rồi, cô vẫn còn ở nhà trọ, không có quay về đây.
Anh sợ nhất là cô đang ở căn hộ của “Hạ Dư Quang”, bởi vì so với bất kỳ ai khác, anh hiểu rõ, khi anh và cô xảy ra quan hệ, cô đến trốn ở nhà Hạ Dư Quang, điều đó có nghĩa là gì. Nhưng trong lòng anh lại không thể không thừa nhận, có khả năng lớn nhất là cô sẽ ở đó.
Sau khi rời khỏi nhà Quý Ức, Hạ Quý Thần ghé vào nhà mình, anh tắm rửa sơ qua, thay một bộ quần áo sạch sẽ, kiểm tra một lượt khắp người, xác định không còn mùi thuốc lá, anh mới tháo dây đỏ trên cổ tay xuống, giấu trong túi áo rồi bước ra cửa.
Mặc dù căn hộ dưới danh nghĩa của Hạ Dư Quang rất ít khi có người đến ở, nhưng mỗi ngày đều được quét dọn đúng giờ.
Nhập mật mã, đẩy cửa ra, đập vào mắt Hạ Quý Thần là phòng khách sạch sẽ thoáng mát, trên bàn trà đặt trước sofa có một bình hoa hồng đang nở rộ, màu sắc tươi đẹp.
Mỗi một đồ vật trong phòng đều được sắp xếp chỉnh tề, hoàn toàn không giống như đã có người đến ở, mà tủ giày bên cạnh cũng không có thêm một đôi giày nào cả.
Hạ Quý Thần lờ mờ đoán được, có lẽ cô không có ở đây.
Nhưng để phòng ngừa lỡ như, anh vẫn đổi giày đi vào phòng, tìm một lượt khắp nơi, kể cả những
góc khuất nhất.
Rõ ràng là cô không có ở nhà của “Hạ Dư Quang”...
Chuyện mà anh sợ nhất không xảy ra, nhưng anh lại không có chút vui mừng nào, ngược lại, anh càng thêm lo lắng, sự sợ hãi cứ như một nhành dây leo quái ác bò vào ngực anh.
Cô không rời khỏi Bắc Kinh, những nơi cô thường đến, nơi cô ưa thích, ngay cả những nơi cô chỉ đến được một hai lần, anh cũng đã tìm hết một lượt, nhưng vẫn không tìm ra cô. Rốt cục cô đã đi đâu?
----
Một ngày mới lại đến, mặt trời trên cao tỏa ra những tia nắng vàng óng, nhiệt độ bên ngoài mỗi lúc một cao hơn, xe cộ, người đi đường cũng càng thêm tấp nập, hối hả.
Mặt trời lại chuyển từ đông sang tây, nấp vào sau những rặng núi, màn đêm buông xuống một lần nữa, cả thành phố bắt đầu lục tục lên đèn.
Hạ Quý Thần như không hay biết gì cứ thế chạy vòng quanh thành phố suốt một ngày, theo thói quen, anh lại bấm điện thoại gọi cho Quý Ức, nhưng vẫn là âm thanh báo tắt máy, vẻ mặt anh chết lặng.
Anh nhìn thẳng phía trước, chạy thêm một lúc nữa thì ngừng xe ở ven đường, lấy ra một điếu thuốc, vừa hút thuốc vừa nhắn tin cho cô.
Đã một ngày trôi qua, vẫn không có tin tức của cô... Là bởi vì muốn trốn anh, cho nên cô mới làm như vậy sao?
Hạ Quý Thần cảm giác cổ họng như có cái gì nghẹn lại, rất khó chịu, đến mức ngực có hơi đau, anh lại tiếp tục rút thêm hai điếu thuốc, sau đó mở cặp công văn mà anh vẫn luôn mang theo, lấy ra điện thoại của Hạ Dư Quang.
Thế giới này lớn như vậy, nếu như cô cố ý muốn trốn anh, thì dù cho anh có bản lĩnh nhường nào, cũng chưa chắc có thể tìm được cô.
Thế nhưng Hạ Dư Quang thì khác, anh ấy là người mà cô thích, nếu anh dùng thân phận của anh ấy, biết đâu sẽ tìm được cô.