Nếu cô và Hạ Quý Thần không làm cùng đoàn phim thì tốt biết bao. Cô sẽ không cần phải tự làm mình bị thương để trả thù Thiên Ca, càng sẽ không phải nhìn thấy sự lo lắng trong mắt anh, quan hệ giữa bọn họ sẽ không có chuyển biến tốt đẹp, cô cũng sẽ không hiểu rõ con người anh, sẽ không đáp ứng làm bạn với anh như trước, càng không động lòng với anh... và chuyện đêm đó cũng sẽ không xảy ra.
Nếu như, nếu như... nhưng cuộc đời làm gì có nếu như...
Quý Ức nằm bẹp trên giường, càng khóc dữ dội hơn, khóc đến khi toàn thân cô bắt đầu run rẩy, không thở nổi.
Cô đưa tay che ngực, nhịn không được nắm chặt vạt áo trước ngực, bởi vì dùng nhiều sức nên đầu ngón tay cô trắng bệch.
----
Khách sạn Bốn Mùa.
Trần Bạch nhìn chằm chằm bóng lưng Quý Ức vội vã rời đi, hơi sững người, chờ đến khi anh hoàn hồn, thang máy đã đến lầu một.
Sao Quý tiểu thư lại vội vã như vậy, chẳng lẽ Hạ tổng và cô ấy vẫn chưa nói chuyện rõ ràng hay sao?
Trong lòng Trần Bạch bỗng dưng cảm thấy vô cùng bất an, anh đứng yên tại chỗ trong giây lát, rồi mới quay người, đi vào phòng trà.
Quý Ức đã đi khỏi, trong phòng trà chỉ còn một mình Hạ Quý Thần. Trần Bạch đứng ở cửa, liếc mắt nhìn thấy Hạ Quý Thần đang ngồi cạnh cửa sổ.
Người đàn ông đó đang cúi đầu, một bên mặt chìm trong bóng tối, khiến cho người khác khó có thể nhìn thấy được thái độ của anh, một cánh tay hờ hững gác trên thành ghế, tay còn lại đặt lên bàn, đầu ngón tay nắm hờ chung trà trước mặt.
Anh ngồi đó, vô cùng yên tĩnh, không nhìn ra vui hay buồn.
Trần Bạch bước đến, nhẹ giọng hô: “Hạ tổng.”
Nhưng có lẽ Hạ Quý Thần vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, cho nên anh không đáp lại Trần Bạch, thậm chí, cả người anh cũng không hề nhúc nhích.
Lúc này, Trần Bạch mới phát hiện, từ khi anh ta xuất hiện ở cửa ra vào, cho đến khi anh ta bước đến nói chuyện với Hạ Quý Thần, độ khoảng ba phút, Hạ Quý Thần vẫn yên lặng giống như một pho tượng, đừng nói là một chút cử động nhỏ của cơ thể, ngay cả lông mi của anh ấy cũng không hề lay động.
Trần Bạch thử gọi hai
lần, nhưng anh ấy vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Thấy vậy, Trần Bạch cũng không lên tiếng nữa, mà lui về sau hai bước, yên lặng đứng bên cạnh Hạ Quý Thần.
Thời gian trôi qua từng chút một, ánh mặt trời ngoài cửa sổ ngày càng sáng chói, bây giờ đã là giữa trưa, đã hết thời gian đặt chỗ ở phòng trà, nhân viên quản lý thấy Hạ Quý Thần và Trần Bạch vẫn chưa đi ra, liền bước đến: “Hạ tổng, đã đến giờ, xin hỏi hiện tại đã có thể cho những khách hàng khác vào được chưa?”
Hạ Quý Thần vẫn giữ nguyên tư thế y như từ nãy giờ Trần Bạch đã thấy, anh cũng không đáp lại lời của quản lý, một chút phản ứng cũng không có.
“Hạ tổng...” Quản lý thấy Hạ Quý Thần không nói lời nào, lại lên tiếng lần nữa, nhưng anh ta còn chưa nói dứt lời, thì Trần Bạch đứng bên cạnh đã bước đến, vỗ vai anh ta. Trần Bạch biết rõ Hạ Quý Thần sẽ không trả lời, nên anh ra hiệu bảo nhân viên quản lý nọ im lặng, sau đó chỉ ra ngoài cửa, ý bảo quản lý ra ngoài nói chuyện với anh.
Trần Bạch thỏa thuận giá cả với quản lý một lần nữa, sau khi quản lý rời đi, anh cũng không quay vào phòng trà, mà đứng tựa ở cửa, lấy điện thoại di động ra, tiếp tục nghịch.
Mặt trời sáng rực dần dần nghiêng về phía Tây, biến thành màu đỏ ráng chiều, sau đó le lói biến mất ở cuối đường chân trời. Trong khoảng thời gian đó, điện thoại của Trần Bạch đã cạn pin, quản lý phòng trà cũng đã đến hai lần. Nhưng mãi đến khi màn đêm buông xuống, từng chiếc đèn nê-ông lần lượt sáng lên ngoài cửa sổ, Hạ Quý Thần vẫn duy trì tư thế như lúc ban đầu, không hề nhúc nhích.
Ánh sáng dìu dịu từ ngọn đèn mang phong cách cổ xưa trong phòng trà lẳng lặng bao phủ lên người Hạ Quý Thần, quanh người anh tỏa ra một vầng sáng nhạt.