Rõ ràng là anh vẫn luôn ngồi yên như vậy, không biểu hiện bất kỳ một cảm xúc nào. Nhưng Trần Bạch không ngốc, anh ta cảm nhận được đau thương vô hạn tràn ra từ cơ thể Hạ Quý Thần. Từng chút từng chút một, hòa vào vầng sáng bao phủ quanh người anh.
Ngay lúc đó, trong đầu Trần Bạch bỗng nhiên vụt qua một câu, mô tả đúng nhất về Hạ Quý Thần lúc này: “Im lặng... là khóc ở trong lòng.”
Người đàn ông kia, thoạt nhìn vô cùng yên tĩnh như không có chuyện gì, nhưng đáy lòng anh lại đang rơi nước mắt.
Nỗi đau trong im lặng, sợ rằng chính là nỗi đau lớn nhất.
Cảnh đêm ngoài cửa sổ dần dần chìm sâu vào bóng tối.
Điện thoại đã tắt, buổi sáng lại đi gấp, quên mang theo đồng hồ. Cho nên Trần Bạch cũng không biết cụ thể bây giờ là mấy giờ. Anh chỉ biết, khi cả thành phố đang rơi vào yên tĩnh, âm báo tin nhắn từ điện thoại Hạ Quý Thần đột ngột vang lên.
Từ lúc Quý Ức rời khỏi đến bây giờ, điện thoại của Hạ Quý Thần không chỉ vang lên một lần. Nhưng từ đầu đến cuối anh không hề có một chút phản ứng nào. Duy chỉ có lúc này, đầu ngón tay đang bưng chung trà của anh bỗng dưng run lên, làm vài giọt nước trà đã nguội lạnh từ bao giờ rơi xuống tay anh.
Anh cũng không quan tâm, mà vội lấy áo khác trên mặt bàn. Đưa tay vào túi áo, lấy ra một chiếc điện thoại cũ kĩ.
Trần Bạch nhíu máy, trong lòng bắt đầu hiện lên mối nghi ngờ.
Trong khoảng thời gian gần đây, vì sao Hạ tổng luôn không dùng đến điện thoại kiểu mới của mình. Mà cứ đến buổi tối, anh ấy sẽ luôn sử dụng cái điện thoại cũ kĩ kia, giống như lúc này...
Khi Trần Bạch còn đang nghĩ ngợi lung tung, trên trán Hạ Quý Thần đã tràn đầy nếp nhăn, anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trong chốc lát. Sau đó dời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ. Dường như đang có chuyện gì đó khiến anh vô cùng rối rắm và giãy giụa, chân mày anh càng ngày càng cau chặt, thậm chí đến cuối cùng, mặt anh co rúm lại, tràn đầy đau khổ.
-----
Quý Ức không biết rốt cuộc mình đã khóc bao lâu, cô chỉ biết bản thân đã khóc
đến rã người, một chút sức lực cũng không còn.
Cô cứ nằm trên giường như thế, nhìn chằm chằm lên trần nhà, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Không biết đã qua bao lâu, màu sắc trên trần nhà càng ngày càng tối. Đến cuối cùng, Quý Ức không thấy gì nữa cả.
Cô vẫn không có một chút phản ứng nào như trước, cứ sững người như vậy, ngẩn ngơ nằm bẹp trên giường. Đến khi nhịn không được phải đi Toilet, cô mới từ từ bò xuống giường.
Rõ ràng là cô vẫn luôn nằm trên giường, chưa động tay làm gì cả, nhưng cô lại phát hiện cơ thể vô cùng mệt mỏi và không có sức.
Từ nhà vệ sinh đi ra, Quý Ức không quay trở lại giường, mà đứng ngơ ngẩn nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ một lúc. Bất chợt, trong đầu Quý Ức “A...” một tiếng - Cô nghĩ thầm, hóa ra trời đã tối.
Bố mẹ đã đi du lịch nước ngoài, trong nhà chỉ còn mình cô. Một ngày không ăn gì khiến Quý Ức cảm thấy rất đói. Cô bước xuống lầu, tùy tiện ăn thứ gì đó trong phòng bếp. Sau khi đã nhét đầy cái bao tử, cô mới đi ra khỏi nhà bếp. Bước đến phòng khách, lúc này... đồng hồ treo trên vách tường ở phòng khách đã điểm mười giờ đêm.
Quý Ức quay trở lại phòng ngủ, đi đến trước cửa sổ, ngồi bẹp trên đất, nhìn chằm chằm cảnh đêm u tối bên ngoài cửa sổ. Một lúc lâu sau, cô mới thu ánh mắt về, quay sang nhìn điện thoại bị ném ở một bên, sau đó vươn tay cầm lấy.
Sau khi tạm biệt Hạ Quý Thần, khóc cô cũng đã khóc, khó chịu cũng đã khó chịu. Bây giờ, có những việc cần làm, cô cũng nên làm rồi.
Quý Ức mở khóa điện thoại, ấn mở tin nhắn, tìm tên Hạ Dư Quang. Cô sững sờ nhìn màn hình trong chốc lát, sau đó mím môi, dường như đang quyết định cái gì đó, cuối cùng cô mới nâng đầu ngón tay gõ lên bàn phím.