Trình Vị Vãn bị lời của Hàn Tri Phản làm đỏ mặt, vùi đầu lên ngực anh, không nói lời nào.
Hàn Tri Phản đưa tay nâng cằm cô lên nhìn chăm chú vào ánh mắt cô và hỏi: “Sao vậy? Không muốn gả cho anh à?”
Mặt Trình Vị Vãn càng đỏ hơn, nhưng lần này cô không né tránh vì xấu hổ, mà trả lời rất khẽ: “Muốn! Nằm mơ cũng muốn gả cho anh.”
Hàn Tri Phản giống như nghe được những lời vừa ý, đáy mắt cười hiện lên vẻ dịu dàng, anh cúi đầu hôn nhẹ trán của Trình Vị Vãn. Ngay lúc cô không thể nhìn thấy, khuôn mặt trở nên lạnh hơn, môi của anh dừng trên trán cô thêm một lúc mới dời đi: “Thứ tư tuần tới anh không chắc chắn lắm, nếu có thời gian nhất định anh sẽ đi.”
Trình Vị Vãn cười và vùi đầu vào cánh tay Hàn Tri Phản, trong chốc lát đã ngủ mất.
Đêm này, Trình Vị Vãn đã có một giấc mơ. Cô mơ thấy một chiếc bánh bao thịt trắng trắng mập mập bò vào lòng cô, duỗi đôi tay trắng hồng nhỏ bé cố gắng chạm vào tóc của cô để chơi đùa.
Thức dậy lần nữa, ngoài cửa sổ trời đã sáng choang. Hàn Tri Phản đến công ty, mép giường bên kia trống không.
Trình Vị Vãn nằm trên giường thêm lát nữa mới leo ra khỏi giường, sau đó phát hiện một ít máu nhỏ trên tấm ga trải giường.
Trực giác đầu tiên của Trình Vị Vãn là nghĩ mình đến kỳ kinh nguyệt, cô lót băng vệ sinh, nhưng đến buổi trưa cô phát hiện không ra máu gì nữa.
Buổi chiều, cô phải đến YC để mở cuộc họp về kịch bản. Tiểu Vương tổ kịch bản đã gọi KFC bán bên ngoài. Cô không ăn, chỉ ngửi thấy mùi thôi dạ dày đau quặn lên ngay, sau đó bụm miệng chạy ào vào Toilet nôn ra.
Sau khi chờ cơn nôn mửa ngừng lại, Trình Vị Vãn súc miệng, lúc trong Toilet tiện thể nhìn thử băng vệ sinh, nó vẫn sạch sẽ như cũ.
Vậy là cô chưa đến kỳ kinh nguyệt? Nhưng tại sao cô lại ra máu?
Trình Vị Vãn chẳng biết sao lại nhớ tới giấc mơ đêm qua, sau đó nghĩ đến kỳ kinh nguyệt của mình hình như hai
tháng rồi vẫn chưa tới…
Trình Vị Vãn từ nhỏ thường ở bên cha nên tinh thông y thuật, sớm hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình.
Có thể cô đã mang thai?
Đêm qua cô và Hàn Tri Phản làm chuyện kia hơi kịch liệt, có lẽ đã động đến thai nhi nên bị ra ít máu.
Trình Vị Vãn tuy rất tin tưởng phỏng đoán của mình hẳn sẽ không sai. Nhưng đến buổi tối, khi về nhà, vẫn liên hệ với một chuyên gia trên Internet.
Bảy giờ sáng ngày hôm sau, Trình Vị Vãn rời khỏi nhà đến bệnh viện.
Lấy số, xếp hàng, chờ kết quả kiểm tra, khi hoàn thành hết một loạt các quy trình, đã là mười hai giờ ba mươi phút trưa.
Đúng như cô suy đoán vậy, thật sự cô đã mang thai.
Cho dù ngày hôm qua, trong lòng Trình Vị Vãn đã có câu trả lời. Nhưng khi nhận được kết quả kiểm tra của bệnh viện và đang đặt trước mắt cô, cả người cô vẫn có chút hốt hoảng không nói nên lời. Sau khi rời khỏi văn phòng của bác sĩ, Trình Vị Vãn đi thẳng vào Toilet, chọn đại một gian phòng và núp trong đó nhìn chằm chằm vào bản báo cáo, cố gắng tiêu hóa cú sốc này.
Cô và Hàn Tri Phản đã ở chung một năm. Ngoại trừ đêm qua Hàn Tri Phản hỏi cô có phải muốn gả cho anh không, anh ta chưa từng đề cập với cô về những dự định trong tương lai.
Khi cô ở một mình, không khỏi lặng lẽ khó chịu trong lòng. Nhưng cô nghĩ đến Hàn Tri Phản đối xử tốt với cô, rồi lại cảm thấy... có thể Hàn Tri Phản muốn giữ nhịp điệu giữa anh và cô chậm một chút và thuận theo tự nhiên hơn.
Cô chưa sẵn sàng để chuẩn bị làm một người mẹ, nhưng đứa bé này đột nhiên đến, cô không thể không cần…