Hàn Tri Phản là cha đứa bé, anh có nghĩa vụ biết sự tồn lại của đứa bé này.
Huống chi đêm qua, anh từng hỏi cô có muốn cưới không, sau khi cô trả lời, anh hôn cô thật dịu dàng… Trong trái tim anh, cũng thật lòng thật dạ muốn cưới cô?
Anh và cô dù sao cũng đã được định trước phải ở cùng nhau, bây giờ có con, chẳng qua là để cuộc sống của anh và cô bước nhanh hơn mà thôi.
Vì vậy, cô thật không cần phải rối rắm không yên hay hơn thế nữa, đối với Hàn Tri Phản... người rất thích cô mà nói, tin cô mang thai là một tin rất tuyệt vời!
Suy nghĩ thế, lòng Trình Vị Vãn dần dần ổn định.
Chuyện mang thai hệ trọng đến như vậy, khó tránh quá qua loa nếu cô trực tiếp gọi điện hoặc gửi tin nhắn để báo cho Hàn Tri Phản. Dù sao cô cũng vội hoàn thành kịch bản “Cửu Trọng Cung” nên xế chiều hôm nay không có chuyện gì làm, cô cũng có hơn nửa năm không đến thăm công ty Hàn Tri Phản, tốt hơn hết là đi thẳng đến chỗ của anh một chuyến, tiện thể nói cho anh biết tin này…
Trình Vị Vãn đã quyết định, không đứng trong Toilet bệnh viện quá lâu rồi bước đi ra ngoài ngay, vừa ra khỏi bệnh viện vừa cầm điện thoại di động gọi một chiếc xe.
Lúc cô đến cửa bệnh viện, xe được gọi vừa chạy tới, Trình Vị Vãn mở cửa xe ngồi vào trong, nhìn chằm chằm vào ánh mặt trời tươi sáng bên ngoài cửa sổ. Trong đầu không thể không phát họa về hình ảnh cuộc sống sau này giữa cô và Hàn Tri Phản cùng với đứa bé trong bụng.
Tính cách của Hàn Tri Phản tốt như vậy, anh và cô ở chung với nhau một năm cũng chưa bao giờ xích mích chuyện gì, nên nhất định anh cũng sẽ rất tốt với con của họ, phải không?
Anh cũng rất kiên nhẫn, ban đầu lúc cô viết kịch bản gặp phải một điều gì đó mà cô không hiểu, là anh cùng cô đến thư viện để tìm và ghi chép tài liệu sáng tác. Vì vậy, nếu con cái của họ lớn lên, anh chắc chắn sẽ dành rất nhiều thời gian để anh học hỏi và
phát triển, phải không?
Ra khỏi cửa, chưa bao giờ anh để cô xách giỏ, vì vậy, đứa bé chắn chắn sẽ được anh ôm nhiều…
Những cảnh tưởng tượng kia hiện lên, giống như có thể đoán được tương lai, làm cho khóe môi Trình Vị Vãn từ từ nổi lên một nụ cười.
Tay cô không nén nổi tình cảm sờ lên cái bụng vẫn còn phẳng, trong đầu tưởng tượng về cuộc sống sau này của bọn họ, không thể không bắt đầu nghĩ về tên của đứa bé trong bụng.
---
Quý Ức tiêu tốn rất nhiều năng lượng để điều chỉnh cảm xúc, mặt nhìn vào gương hắng giọng, sau khi xác định mình sẽ không thất lễ nữa, kéo cửa Toilet bước ra.
Ngồi xuống bên cạnh Hạ Quý Thần, mới vừa nịt chặt giây an toàn, lời nhắc nhở máy bay đang hạ cánh lan tới từng góc của cabin.
Sau hai mươi phút, máy bay an toàn đáp xuống tại sân bay Thủ Đô.
Từ sân bay đi ra, ba người đi thắng đến hầm đậu xe.
Ngay lúc Quý Ức theo thói quen tìm xe của Hạ Quý Thần, một chiếc xe thương vụ ngừng trước mặt ba người.
"Ồ? Đây không phải là chiếc xe mà công ty đã sắp xếp cho bảo mẫu của cô sao?"
Ngay lúc Quý Ức đang nghi ngờ, cửa kiếng xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt của Trang Nghi: “Hạ tiên sinh! Tiểu Ức! Trợ lý Trần!”
Chẳng lẽ lúc Hạ Quý Thần và Trần Bạch đi công táccố ý không lái xe rồi kêu Trang Nghi tới đón bọn họ?
Suy đoán mới vừa thoáng qua trong đầu Quý Ức, Hạ Quý Thần đứng bên người cô, đưa tay mở cửa xe, nhưng có ý không lên xe, anh nghiêng đầu về phía cô lên tiếng: “Anh có chút việc gấp, không thể đưa em về nhà, đã cố ý cho Trần Bạch gọi Trang Nghi tới đón em.”
Hóa ra Trang Nghi chỉ tới đón một mình cô… Quý Ức bừng tỉnh, có hơi nuối tiếc khẽ “Ừ” một tiếng.